Truyện Đế Quốc Đông Lào : chương 42: trận đánh đầu tiên (3)
Đế Quốc Đông Lào
-
[email  protected]
Chương 42: Trận Đánh Đầu Tiên (3)
Tiếng bước chân của binh lính giẫm lên bãi cỏ tạo thành những âm thanh xào xạc nhưng liên tục, từng dòng người nối đuôi nhau tiến về phía quảng trường- trung tâm đảo.
Trịnh Vân Nhạc đang hấp hối, ánh mắt đờ đẫn chỉ còn chút thần trí nhìn bầu trời, ông ta tự hỏi đây là sự trừng phạt của thần linh vì những tội ác mà hắn đã gây ra hay sao???
Hai tay hắn khẽ run run muốn đứng lên nhưng cả cơ thể không còn chút khí lực nào, hồi lâu sau hắn nắm được bãi cỏ, cánh tay gầy guộc đã đầy vết chai do dùng kiếm.
"Hừ.....thần linh à....tại sao lại trừng phạt ta như vậy....sao không giết ta đi.....để ta chịu những đau khổ khi chứng kiến những người con trên đảo chết dần chết mòn...".
Đúng lúc này, một đám binh lính ăn mặc trang phục kì lạ tiến đến quảng trường, mỗi người lính đều cầm súng nhưng không phải súng hỏa mai kiểu cổ của triều đình mà mang đậm phong cách hiện đại, thuận tiện và đặc biệt là nòng súng ngắn hơn súng hỏa mai nhiều.
Một binh lính vung báng súng vào bụng một tên thanh niên đang cố đứng lên, tên thanh niêm đó phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống, lâm vào hôn mê.
"Tất cả bỏ vũ khí xuống, ngồi xuống hết cho tao, nếu không tao bắn".
Một binh lính quát to lên, vung báng súng vào lưnh một người đàn ông trung niên đang đứng, khiến gã ngã xuống, cái bụng run run thoát lực.
Thoáng chốc, cả quảng trường đều bị vây lại, vẻ mặt những binh lính ăn mặc kì lạ đều nghiêm túc không có chút lơ là nào.
Trịnh Vân Nhạc hai mắt đờ đẫn nhìn đám binh lính lạ mặt, giờ phút này hắn ta xác định đám người này là quân đội phương Tây, chỉ có như vậy thì mới có các loại vũ khí mạnh đến như vậy.
Lúc này, một âm thanh lạnh lẽo vang lên:"Ồ, bọn hải tặc xưng bá Hoàng Sa đây sao? sao ta thấy giống lũ chuột nhắt thế? chưa đánh đã chết hết rồi thì làm sao đây??? chậc chậc".
Đó chính là Trần Phàm, vẫn một bộ trang phục quân đội như cũ, khuôn mặt xinh đẹp pha lẫn chút mị hoặc, trưởng thành của nữ nhân.
Trịnh Vân Nhạc vẫn nằm dưới đất, hay tay run run chỉ bào mặt Trần Phàm mắng:"Đáng chết....dù có chết ta vẫn không đầu hàng bọn phương Tây....".
Trần Phàm có chút khó hiểu nói:"Quân đội phương Tây nào ở đây??? ta là người Đại Việt hàng thật giá thật cơ mà???".
"Nói láo, không phải quân đội phương Tây vậy tại sao binh lính lại mặc trang phục châu Âu??? lại còn vũ khí hiện đại nữa chứ.....".
Trịnh Vân Nhạc trừng lớn đôi mắt quát lớn, âm thanh thể hiện sự không cam lòng xen lẫn chút nhục nhã vì bị đánh bại bởi một nữ nhân phương Tây.
Trần Phàm cười ha hả nói, âm thanh có chút tức giận:"Mắt ngươi mù rồi à??? ngươi không thấy màu da và tóc của ta thuần người Việt à???".
Trịnh Vân Nhạc thoáng sửng sốt, sau đó suy nghĩ một chút rồi hỏi:"Vậy ngươi là quân phiệt phải không?".
Khái niệm quân phiệt đã rất phổ biến, đây là một thế lực tự xưng chuyên chú trọng quân sự để tiến hàng chiến tranh nhằm xưng bá thiên hạ, các tướng lĩnh quân phiệt thường rất tàn ác, coi sinh mệnh như cỏ rác, loạn quân phiệt từ năm 1916 đến 1928 khi mà quân phiệt Trung Quốc chia nhau cai trị tại các khu vực Tứ Xuyên, Sơn Tây, Thanh Hải, Ninh Hạ, Quảng Đông, Quảng Tây, Vân Nam, Cam Túc và Tân Cương.
Trần Phàm khẽ gật đầu, hỏi:"Ngươi còn điều gì muốn nói trước khi chết không?".
Trịnh Vân Nhạc tuy bị thương rất nặng sắp chết nhưng vẫn gắng gượng nói:"Hừ, ngươi không biết điều gì sẽ xảy ra khi tấn công vào đây đâu, trinh thám do các hòn đảo khác đã báo cáo lại rồi, chẳng mấy chốc hàng chục nhìn binh sĩ của chúng ta sẽ tiến vào đây....".
Trần Phàm nhìn Trịnh Vân Nhạc như nhìn kẻ bệnh tâm thần, lấy K54 ra nhắm thẳng vào đầu Trịnh Vân Nhạc rồi bóp cò.
"Cạch". "Đoàng".
Trên mi tâm của Trịnh Vân Nhạc lập tức có thêm một lỗ hổng, máu tươi phun ra một đường thẳng bắn cả lên y phục của Trần Phàm.
Đôi mắt của Trịnh Vân Nhạc chỉ còn tròng trắng, hắn phun một ngụm tiên huyết, máu huyết ngừng lưu thông, tim ngừng đập, tia ý thức cuối cùng của hắn chỉ tràn ngập sợ hãi và không cam lòng.
"Phịch".
Trịnh Vân Nhạc- Chết.
Mái tươi vẫn phun ra từ lỗ máu trên mi tâm của hắn, nhìn vô cùng ghê rợn.
Trần Phàm cười nhạt, than nhẹ:"Nói nhảm nhiều quá....ngươi tưởng quân đội của ta không đánh lại đám hải tặc đó sao!!!".
Lúc này, một tên binh lính từ bên ngoài chạy vào, bộ dáng rất vội vàng, khi đến chỗ Trần Phàm thì hắn giơ tay lên trán, chào theo kiểu hiện đại rồi nói:
"Thưa chủ công, trinh sát chúng ta phát hiện có rất nhiều thuyền lạ đang hướng về đây, dự đoán khoảng 40 chiếc, trên mỗi con thuyền chở khoảng 300 người".
Trần Phàm cười lạnh, có pháo M-46 thì sợ gì mấy con thuyền gỗ này???
"À khoan đã, giết hết đám binh lính trong đảo trước rồi xử bọn kia sau".
Trần Phàm quát lớn:"Giết hết đám binh lính này, không chừa một ai, người dân trên đảo thì giữ lại".
"Rõ" lập tức, từng họng súng đen ngòm phun ra từng viên đạn đạn dài nhọn, liền vỏ lao ra, tiếng súng nổ chạm lẫn âm thanh kêu la của đám lính trên đảo.
"Phụt" Một tên lính trên đảo đang bỏ chạy thì một viên đạn lao tới ghim sâu vào đầu hắn, huyết dịch pha lẫn máu tươi chảy ra ào ào như suối, thoáng chốc tên lính ngã xuống chết.
Một tên khác may mắn hơn, chạy được đến khu rứng trên đảo, từng viên đạn đều bị lạc hoặc ghim vào thân cây.
Tên lính may mắn thở phào môt hơi, đang định tìm chỗ núp thì hàng loạt tiếng súng nổ từ phía sau vang lên, khắp người tên lính bị thủng từng cái lỗ máu.
Cảnh tượng truy sát diễn ra khắp nơi trên đảo Hoàng Sa, tiếng kêu rên thảm thiết vang khắp trời nhưng chẳng ai cứu nổi họ.
"Tất cả trở lại thuyền lớn" Trấn Phàm hạ lệnh, giờ này truy sát mấy tên lính chẳng còn nhiều ý nghĩa, chi bằng cứ tập hợp lại trên thuyền để sẵn sàng phòng thủ trước đám hải tặc kia.
Danh Sách Chương: