Truyện Đế Quốc Đông Lào : chương 6: thảm sát (2)
Đế Quốc Đông Lào
-
[email  protected]
Chương 6: Thảm Sát (2)
Nội tâm này không khống chế được suy nghĩ của hắn nhưng tính cách của Trần Phàm là thích thì làm, đã làm là không hối hận, giờ phút này nghĩ nhiều cũng vô dụng, hắn khẽ thì thào:"Tiếp theo là bọn gia nô của hắn, thuận tiện thanh lý ngôi làng này luôn, sẵn kiếm chút tiền, mình đúng là thông minh mà, hahaha".
Trần Phàm cười lạnh, tiếp tục đi về phía trước, trước khi đi hắn lục lọi xác cả 3 người, thu được 50 triệu, cũng coi như là có tiền rồi.
Vừa nãy Trần Phàm nổ súng thì có vài người dân đã tận mắt thấy, giờ này chắc là đang chạy về báo cáo cho đám trưỡng lão, vừa đi hắn vừa kiểm tra đạn dược.
Chỉ cần Trần Phàm tập trung vào khẩu M44 thì một bảng thông báo hiện lên ngay.
-Vũ Khí: Súng Trường Mosin Nagant M44
-Số lượng đạn còn lại: 97 viên ( Đã Nạp Toàn Bộ)
-Thông Tin Thêm: Súng trường M44 được mua trong cửa hàng sơ cấp.
Trần Phàm vuốt vuốt M44, thuận tay sờ vào nòng súng thì thấy hơi nóng, chắc có lẽ vừa bắn 3 viên nên vậy.
Theo như hệ thống giải thích thì vật phẩm được mua trong cửa hàng miễn là không bị phá từ bên ngoài thì đều không cần sửa chữa, tỉ như súng hỏa mai khi bắn thì khói phun ra rất nhiều, bụi còn dư lại sẽ bám vào nòng súng bắt buộc phải thường xuyên kiểm tra và lau chùi.
Súng mua từ cửa hàng thì không như vậy, chẳng những không bị bụi bám vào mà còn không bị kẹt đạn hay hỏng hốc một số chỗ.
Như chúng ta đã biết, súng một khi đã bắn thì thỉnh thoảng sẽ bị kẹt đạn ở một số góc cạnh nhỏ, chẳng hạn như kẹt ở hộp đạn, rãnh súng, còn về hổng hốc thì khi bắn các linh kiện trong súng va chạm với nhau, lâu dần sẽ bị mài mòn, hỏng hốc.
Trần Phàm tiếp tục đi tới trung tâm làng, hội đồng trưởng lão có địa vị cao nhất trong làng, họ quyết định mọi thứ và có quyền sinh sát bất cứ người dân nào trong làng.
Lúc này, một tên lính tiến đến bẩm báo:"Bẩm các trưởng lão, trưởng làng đã bị Trần Phàm sát hại, mong các vị trưởng lão nhanh chóng quyết định".
Đám trưởng lão đang họp bàn thì giật mình khi nghe tin chưởng làng bị sát hại, lúc nãy họ cũng nghe tiếng nổ vang lên nhưng nghĩ chắc là pháo hoa của ai đó đốt nên không bận tâm lắm, giờ này nghe tin trưởng làng chết thì cả đám cực kì chấn động, một tên trung niên đứng dậy nói to:"Ngươi nói bậy, tên Trần Phàm đó tuy có sức giết Trưởng Làng nhưng hai tên lính bên cạnh đều có võ thuật, ít ra thì không thể chết mà không kịp kêu cứu".
Tên lính run rẩy toàn thân, nói:"Trưởng lão bớt giận, kì thực đúng là Trần Phàm giết nhưng hắn có vũ khí rất lạ, vật đó tựa như một khúc gỗ, hướng thẳng vào trưởng làng, một tiếng nổ vang lên thế là trưởng làng chết".
Cả đám trưởng làng đều giật mình kinh hãi, vũ khí đl bọn họ không có nhưng có nghe qua, đó là súng hỏa mai, loại vũ khí đóng vai trò quan trọng trong cuộc chiến của Nguyễn Huệ chống quân Mãn Thanh.
Súng vào những năm 1762 quý giá đến bậc nào ? có thể nói là vừa quý giá vừa không quý giá, vũ khí này được triều đình hết sức coi trọng nên chắc chắn không để lọt ra bên ngoài nhưng có thể lén mua ở các chợ đen bên ngoài với giá là 10 triệu một khẩu, điều khiến họ bất ngờ là cái địa phương nhỏ như thế này mà có súng hỏa mai, phải biết súng hỏa mai được nhập khẩu hoàn toàn từ các đội thuyền buôn châu Âu, giá trị của nó có thể nghĩ.
Thoáng giật mình, tên trưởng lão trung niên trầm ngâm rồi nói:"Triệu tập tất cả binh sĩ cho ta, đi giết tên tặc tử này".
"Rõ" Tên lính xoay người đang định rời đi thì một âm thanh lạnh lẽo vang khắp phòng.
"Không cần tìm, ta tới rồi đây" Trần Phàm bước vào, thuận tay cho tên lính một viên đạn, tên lính bật ngửa ra ngoài, toàn thân co giật, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ xung quanh rồi tắt thở chết.
Trần Phàm cười ha hả nói:"Các vị, Trần Phàm ta tới rồi đây".
"Hừ" một thanh âm lạnh lẽo vang lên, từ trong bóng tối vang lên, một bóng người lao như tên bắn về phía Trần Phàm.
Bóng người này là một lão giả khoảng 40 tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị, cả người tỏa ra khí thế của người học võ.
Trần Phàm lạnh như băng giơ súng lên, "Bằng" một tiếng, vai trái của lão giả bị đục một lỗ làm hắn nhất thời mất đi sức lực ngã quỵ xuống.
"Bằng" âm thanh lạnh lẽo như lưỡi hái tử thần lại lần nữa vang lên, trên ngực phải của lão cũng bị đục một lỗ, vừa hay đây chính là trái tim của lão, lão giả trợn trừng mắt ngã xuống.
"Một tên vô lại cũng dám đánh lén ta, coi thường ta quá rồi đấy" Trần Phàm cười nhạt, nụ cười này rơi vào mắt đám trưởng lão như nụ cười của tử thần.
Danh Sách Chương: