Truyện Đế Quốc Đông Lào : chương 61: nguyễn bình (1)
Đế Quốc Đông Lào
-
[email  protected]
Chương 61: Nguyễn Bình (1)
Trần Quang Diệu nghe vậy thì trầm tư một chút, hắn nói:"Như Nguyệt tướng quân, ngươi có thể giao cho chúng ta số tù binh này được không? những kẻ này đều là binh sĩ trung thành của Nguyễn Ánh, là kẻ thù của nhân dân Đại Việt".
Trần Phàm gật gật đầu, nói:"Được rồi, dù sao ta cũng không cần".
Cuộc đàm phán kết thúc, trên đường trở về Trần Phàm thử mở xem bảng thông tin hiện tại của hắn, dù sao cũng vừa đánh xong vài trận chiến mệt mỏi, cũng nên nhìn xem có thu hoạch gì.
"Thông Tin Cá Nhân:
-Tên: Trần Phàm
-Chức Vụ: Tướng Quân
- Cao: 1m78
- Giới Tính: Nữ
- Số binh sĩ dưới trướng : 2 vạn"
"2 vạn binh sĩ ở đâu ra đây hả hệ thống?". Trần Phàm trừng mắt nhìn bảng thông tin trước mặt.
[Đinh! số binh sĩ túc chủ chiêu mộ được ở thành Vân Kinh đã lên tới 1 vạn 9, thêm 1400 binh sĩ ở đây nữa là 2 vạn]
"Ra là vậy à" Trần Phàm hơi ngạc nhiên, mới vài tuần thôi mà đã chiêu mộ được nhiều binh sĩ như vậy rồi.
"Để xem số xu hiện tại nào". Trần Phàm có chút phấn khích, nhấp vào mục Hành Trang.
"Hành Trang:
- Số xu hiện tại : 7 vạn 8000 xu
- Số tiền đang có: 400 tỉ VND".
"Số xu cũng tăng lên quá nhiều rồi, chắc là đám binh sĩ làm nhiệm vụ nhiều lắm đây". Trần Phàm thầm nghĩ.
Trần Phàm tiếp tục đi về phòng, hiện tại cũng chẳng còn việc gì làm nữa, chỉ chờ về thành Vân Kinh thôi.
Đang chậm rãi bước từng bước thì hắn nghe tiếng chửi mắng, cũng không biết từ đâu phát ra.
"Con mẹ các ngươi, mau thả ta ra ngoài, ta không muốn tham gia quân phiệt gì gì đâu, cho ta về nhà đi". Tiếng kêu rên rất thảm thiết, nghe mà thấu tim gan.
Trần Phàm nhìn xung quanh, đi theo âm thanh phát ra, càng đến gần nơi phát ra âm thanh hắn càng đi nhanh hơn.
Cuối cùng, một căn phòng bằng gỗ được khóa từ bên ngoài với một tấm chắn sơ sài, trên bức tường bên cạnh có một cái cửa sổ.
Chỉ là cái cửa sổ này được cải tạo lại, xóa phần cửa đi thay vào đó là những khúc gỗ được đan xen gắn vào tạo thành hình chữ X, tuy vẫn có tia sáng chiếu vào nhưng rất ít, tạo cho người ta cảm giác tối tăm.
Gần đó có một tên lính đang đi dạo, thấy vậy Trần Phàm tiến đến chỉ vào căn phòng hỏi:"Ngươi có biết căn phòng này là giam người nào không?".
Tên lính nghi hoặc nhìn Trần Phàm, khi thấy trang phục tướng quân thì nghiêm túc giơ tay lên trán chào theo kiểu hiện đại rồi nói:
"Thưa chủ công, người bên trong tên là Nguyễn Bình, hắn là một người lính Tây Sơn được Thanh Mộc sĩ quan mang về ạ".
Trần Phàm khẽ gật đầu, hỏi tiếp:"Ngươi biết tại sao Thanh Mộc lại mang hắn về không?".
Người lính khẽ lắc đầu, nói:"Việc này thì thuộc hạ không rõ, chẳng qua khi Thanh Mộc sĩ quan mang hắn về thì bộ dáng của hắn rất tức giận kịch liệt chống đối, có vẻ như hắn không hề muốn bị giam ở đây một chút nào cả".
Trần Phàm gật đầu, nói:"Được rồi, ngươi có thể đi".
Trần Phàm hướng về phía cánh cửa sổ chữ X, từ từ lại gần, âm thanh mắng chửi không phát ra nữa, có vẻ kẻ này cũng mệt rồi.
Nguyễn Bình ngồi trong căn phòng tăm tối chỉ có chút ánh sáng lọt qua khe cửa, hai mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà, dựa lưng vào tường, không có chút sức sống.
Từ khi bị đem tới đây mặc kệ hắn kêu gào mắng chửi thế nào đi nữa thì cũng không có ai ngó ngàng gì tới hắn, ngay cả cơm từ tối qua đến giờ chỉ được ăn một bữa, làm hắn cực kỳ đói bụng.
Nguyễn Bình đang cực kỳ tuyệt vọng, người anh em Nguyễn Hạo của hắn đã bị giết, người anh em gắn bó từ thời thơ ấu đến tận bây giờ vẫn thân với nhau.
Nghĩ đến đây, khóe mi hắn hơi cay, một giọt lệ từ trong đôi mắt đờ đẫn ấy rơi xuống.
Bỗng nhiên, hắn nghe tiếng bước chân, căn phòng này nằm ở cuối thuyền, cách xa khu trung tâm nên chẳng ai thèm đi qua đây, hắn tự hỏi kẻ nào tiến lại đây? là muốn tra tấn hắn? hay chỉ đơn giản là đưa một bữa cơm?
Các câu hỏi quẩn quanh trong đầu không có lời giải đáp, cánh tay gầy gò cố vươn lên bám vào góc cạnh của cửa sổ, hai chân nặng nề dùng chút sức lực cuối cùng đứng dậy.
Nhìn qua khe cửa, hắn mơ hồ thấy được hình bóng của một nữ nhân, hắn tự hỏi nữ nhân ở đây làm gì? là kỹ nữ hay sao? hay là những người dân trên đảo bị đám quân phiệt này bắt lên thuyền để chơi đùa?
Cũng không trách hắn nghĩ như vậy, thời này vẫn trọng nam khinh nữ, trong các chức quan chính phủ, bất kể là quan huyện, quan phủ hay quan văn, quan võ trong triều đình thì cũng không có nữ nhân, nữ nhân thời đại này chỉ có hai nhiệm vụ là sinh con và chăm lo cho nam nhân mà thôi.
Nữ nhân căn bản không được đi học, chỉ được học các chữ viết cơ bản do gia trưởng trong nhà truyền lại, số phận của họ cực kỳ khốn khổ, bị giặc bắt thì chỉ có bị hiếp dâm hay mang vào doanh trại phục vụ mà thôi.
Nhưng Nguyễn Bình chớp chớp mắt cố nhìn kỹ lại thì thấy đây là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, nói là đẹp như tiên nữ cũng không quá phận, vả lại nữ nhân này còn mặc trang phục quân đội, nhìn sơ qua thì cấp bậc chắn chắc hơn hẳn tên Thanh Mộc kia, hắn cảm thấy như vậy.
Nữ nhân chậm rãi tiến đến căn phòng của hắn, vóc dáng, khuôn mặt, khí chất phải nói là tuyệt mỹ không thể chê vào đâu, đột nhiên tim hắn đập nhanh hơn, trong lòng có cảm giác kỳ lạ làm hắn nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt.
Danh Sách Chương: