Truyện Đều Tại Bổn Tọa Tự Cho Mình Là Công - Lâm Bất Hoan : chương 5: còn muốn sao?
Đều Tại Bổn Tọa Tự Cho Mình Là Công - Lâm Bất Hoan
-
Lâm Bất Hoan
Chương 5: Còn muốn sao?
Vẹt nhỏ bên cạnh thấy thế sợ mất hồn, theo bản năng gắt gao giữ chặt Giang Thiển, đề phòng y ra tay đánh người.
“Giang hộ pháp, không thể đánh người không thể đánh người!!” Tiểu Bát Ca vội nói: “Quy củ quy củ quy củ, điều quan trọng nhắc lại ba lần, đây là Nhân gian đó.”
Giang Thiển gắt gao nhìn chằm chằm Úc Từ Chu, mi mục xinh đẹp nhiễm màu tức giận, y còn chưa vận yêu lực, uy áp của cao giai đại yêu đã tỏa ra.
Không biết từ bao giờ, Úc Từ Chu đã xuất hiện ở phía sau, cách cổng nhà vài bước, ngơ ngẩn nhìn Giang Thiển. Trong mắt hắn mang theo ý cười nhè nhẹ, giống như bất ngờ, lại tựa như vui vẻ, phảng phất đủ loại cảm xúc đan xen chồng chéo, hết thảy đều có.
Chỉ mỗi thù địch là không.
Giang Thiển chạm phải ánh mắt kia không khỏi ngẩn người, trên mặt hiện lên vài nét mất tự nhiên.
“Chúng ta đến để … tra hồ sơ của Mị ma.” Tiểu Bát Ca một bên vây cứng Giang Thiển, một bên mở miệng nói.
Giang Thiển hất tay thoát khỏi vẹt nhỏ, y vốn cũng không muốn đánh nhau. Chỉ là sau một khoảng thời gian xa cách, đột nhiên gặp lại Úc Từ Chu, nhất thời mất khống chế cảm xúc thôi.
“Vào nhà rồi nói sau.” Úc Từ Chu thu hồi tầm mắt. Hắn bước đến cánh cửa, rất tự nhiên dúi hộp đồ ăn đang cầm vào tay Giang Thiển:
“Cầm giúp ta một chút, ta đi tìm chìa khóa.”
Giang Thiển theo bản năng nhận lấy, ngẩn ra một chút rồi mới đen mặt lại. Vẹt nhỏ thấy thế vội duỗi tay đỡ lấy hộp đồ ăn đáng thương.
Dù bận, Úc Từ Chu vẫn ung dung lôi chìa khóa trong túi áo ra, tìm cái chìa đúng với cái ổ.
Người nhìn lướt qua rất khó phát hiện, cái chìa khóa cửa vẫn là chìa khóa ban nãy hắn cầm sẵn trên tay. Đương nhiên Vẹt nhỏ và Giang Thiển không để ý cái này.
Úc Từ Chu mở cửa, dẫn Giang Thiển và Tiểu Bát Ca vào nhà.
“Trong phòng này còn sợ có trộm ạ? Vì sao phải khóa cửa?” Vẹt nhỏ tò mò.
“Nhập gia tùy tục thôi.” Úc Từ Chu nhận lại hộp đồ ăn, đem cơm và rượu trong tay sắp trên bàn đá ở tiểu viện, rồi nói tiếp:
“Từ lúc sinh sống ở Nhân tộc, ta vẫn luôn xem bản thân mình là người thường, đôi khi còn quên hẳn mình là một tên yêu thú.”
Giang Thiển nghe vậy cười khẩy một tiếng, đáy mắt hiện lên vài tia châm chọc.
Làm yêu thú đàng hoàng không lo, một hai phải đòi làm người thường?
Úc Từ Chu mời hai vị khách ngồi xuống bàn đá, cái bàn đá kia đặt ngay dưới gốc linh thụ, quanh thân tỏa đầy linh khí, lập tức khiến thể xác lẫn tinh thần của hai vị gia hỏa đó cảm thấy thoải mái. Ngay cả Giang Thiển cũng hưởng thụ linh khí kia, tức giận ban nãy cũng dịu đi không ít.
Một khi Yêu chịu ảnh hưởng của linh khí, sẽ bất giấc thả ra một chút yêu lực. Trong lòng Tiểu Bát Ca lúc này thập phần khẩn trương, nó sợ Úc Từ Chu vô ý phóng xuất ra yêu lực, bị khí tức trong người Giang Thiển cảm ứng.
Nghĩ đến đây, vẹt nhỏ mở miệng hỏi Úc Từ Chu: “Sao ta không cảm nhận được yêu khí trên trên ngươi vậy?”
“Bởi vì quy ước chung của Yêu Tộc và Nhân Tộc.” Úc Từ Chu mở miệng nói: “Nơi này là đất của Nhân tộc, không thể tùy tiện phóng thích yêu lực. Lúc đầu ta cũng có chút không quen việc thu liễm yêu khí, dần dần sẽ quen thôi.”
Lời này của hắn vừa nói ra, Giang Thiển nhịn không được liếc hắn một cái, tuy y không cam tâm tình nguyện lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng thu yêu khí lại.
“Hồ sơ Mị ma đâu?” Giang Thiển mở miệng hỏi.
“Sao lại bàn công việc rồi?” Úc Từ Chu nhướng mày nhìn Giang Thiển một cái, tay vẫn bày biện đồ ăn trong hộp: “Không cần khách khí với ta, ăn cơm trước rồi nói.”
Hắn mời cơm mời nước rượu chè đầy đủ, một bộ dáng muốn làm chủ nhà tận lễ tận nghĩa.
Giang Thiển vẫn lạnh mặt như cũ, hiển nhiên là không muốn nhận ý tốt của Úc Từ Chu.
Hai yêu gặp nhau, y không động thủ đã là chừa mặt mũi cho Úc Từ Chu lắm rồi, muốn y cùng hắn ăn chung một bàn cơm, hừ, không có khả năng. Huống chi mấy loại đồ ăn của loài người, y vừa nhìn đã thấy buồn nôn, hoàn toàn không có ý muốn nếm thử.
“Thịt thỏ, móng heo hầm, vịt quay……” Tiểu Bát Ca vừa nuốt nước miếng vừa sáng rực hai mắt: “Oa, toàn là thứ tốt nè! Nhưng mà….không phải ngươi là Thú tộc sao? Như này khác nào ăn đồng loại của mình ạ.”
Úc Từ Chu bật cười: “Thú chưa khai lính trí không được xem là đồng loại của Yêu tộc.”
Tiểu Bát Ca và Giang Thiển sinh hoạt hàng năm ở Quảng Lăng Đại Trạch, toàn tiếp xúc với Cầm yêu, trong đó có rất nhiều yêu không thích hóa thành hình người, duy trì hình thái ban đầu. Vì vậy Vẹt nhỏ mới hỏi theo bản năng như vậy.
Còn Úc Từ Chu hàng năm sinh hoạt với con người, vậy nên hắn phân biệt rất rõ ràng.
Huống hồ, rất nhiều loài động vật theo bản năng sẽ ăn thịt những loài nhỏ khác, ví như chim đại bàng ăn chim sẻ non.
“Thì ra là vậy, ha ha.” Vẹt nhỏ vừa nói, đôi mắt đã nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn không dứt ra nổi.
Lúc Úc Từ Chu đứng dậy vào trong nhà lấy chén rượu, Tiểu Bát Ca cảm thấy tinh thần của Giang Thiển không được tốt, vội nhỏ giọng hỏi: “Giang hộ pháp, ta nói chuyện với tên Thú tộc đó, còn ăn đồ của hắn, ngài có thoải mái không?”
Tiểu Bát Ca biết Úc Từ Chu và Giang Thiển có xích mích, nhưng vẹt nhỏ nghe lời dặn của Bạch Hạc, lại biết chuyện giải độc trước kia, vậy nên nó có ấn tượng rất tốt về Úc Từ Chu. Vẹt nhỏ cảm thấy bây giờ cần phải hợp tác với hắn bắt Mị Ma, cũng nên bồi dưỡng quan hệ với đối phương một chút.
Giang Thiển đương nhiên không mấy thoải mái, nhưng biểu hiện của Úc Từ Chu trước mặt y không tồi, y không muốn thấy bản thân mình có vẻ quá bủn xỉn, chỉ có thể nhàn nhạt mở miệng: “Không đến mức đó.”
Vẹt nhỏ nghe vậy mới yên tâm một chút.
Không lâu sau, Úc Từ Chu cầm ra ba chén rượu con, đổ rượu vào chén của mình, còn giúp Giang Thiển rót một ly. Giang Thiển vẫn lạnh mặt như cũ, mở miệng nói: “Bổn tọa không hứng thú với đồ vật của Nhân tộc.”
Úc Từ Chu nghe vậy thì cười, nụ cười tươi kia không biết vì sao lại mang theo vài phần dung túng.
Khuôn mặt của hắn vốn đã anh tuấn, treo ý cười lên đấy lại càng thêm vài phần mị lực không che giấu được. Chỉ là gương mặt tuấn tú như vậy dừng trong mắt Giang Thiển, thấy thế nào cũng không vừa mắt.
“Ngươi sợ ta hạ độc vào rượu à?” Úc Từ Chu đem chén rượu nhét vào tay Giang Thiển.
Ngón tay thon dài của hắn mang theo chút lạnh lẽo, cọ qua làn da trên tay Giang Thiển, để lại một chút ngưa ngứa phảng phất như có như không.
Mày Giang Thiển chỉ hơi hơi nhíu, chưa kịp phản ứng lại, chén rượu kia đã nằm gọn trong tay mình.
Y nhìn chén rượu, uống không được, buông xuống cũng không xong, nhất thời có chút quẫn bách.
Y và Úc Từ Chu kết ân oán đã lâu, những tưởng lần này gặp mặt chính là ngươi sống ta chết.
Nhưng biểu hiện của Úc Từ Chu đối với y quá mức kỳ quái, từ đầu đến cuối không hề thể hiện chút địch ý hay xa cách nào.
Hôm nay, vốn là Giang Thiển có việc nhờ người ta giúp, nếu y khó ở thì trông giống kẻ không biết điều lắm.
Nếu tên hỗn đản Úc Từ Chu này có thể giả vờ đến mây thổi gió bay, y cũng không phải là không thể! Cùng lắm thì giải quyết xong chuyện này, mình lại tìm đối phương tính sổ sau!
Nghĩ đến đây, Giang Thiển miễn cưỡng bưng chén rượu kia lên, ngửa đầu uống. Vị rượu cay xè chảy xuống khoang miệng hoạt nhập yết hầu, cảm giác này thập phần kỳ lạ.
Giang Thiển cầm chén rượu không sửng sốt trong chốc lát, nhất thời bị cảm giác mới lạ kỳ quái này hấp dẫn.
Hóa ra đây là vị của rượu sao?
Y biết rất nhiều yêu quái thích uống rượu, thậm chí trong Quảng Lăng Đại Trạch cũng có vài tên chạy đến nơi con người sống để mua rượu. Trước đây y vẫn chưa biết rượu có hương vị gì, chỉ cảm thấy đồ ăn thức uống gì gì đấy của Nhân tộc đều rất dư thừa. Đối với yêu mà nói, chính là không có tác dụng gì.
Nhưng hôm nay y nếm thử một ngụm, lại cảm thấy hương vị này kỳ diệu khó nói nên lời.
“Ta biết ngay ngươi sẽ thích vị này.” Úc Từ Chu dứt lời liền lấy chén rượu không trong tay Giang Thiển, một lần nữa giúp y rót đầy.
Lúc này Giang Thiển không hề kháng cự, thậm chí trong lúc Úc Từ Chu rót rượu, ánh mắt y còn liếc liếc bầu rượu trong tay người ta.
Rượu đã rót xong, Úc Từ Chu dúi vào tay Giang Thiển lần nữa, lúc này đầu ngón tay của hắn cố ý chạm vào tay Giang Thiển một chút.
Vừa nãy, hắn chỉ nghĩ bản thân gặp ảo giác, cái chạm lần này mới có thể xác nhận: Trên tay Giang Thiển giam một tia yêu khí của hắn.
Vì sao Giang Thiển lại giữ yêu khí của mình trong cơ thể?
Đem yêu khí của kẻ khác tộc phong ấn trong người là chuyện hao tổn kha khá yêu lực, trong tình huống thông thường sẽ không có kẻ nào làm chuyện ngốc như vậy.
Trong lòng Úc Từ Chu suy tới nghĩ lui, trên mặt vẫn bất động thanh sắc.
“Trước kia,Ta và Giang hộ pháp của các ngươi có chút ân oán.” Úc Từ Chu một bên đối ẩm với Tiểu Bát Ca, một bên nói với nó: “Không ngờ Giang hộ pháp của các ngươi hy sinh vì đại nghĩa như vậy, hiện giờ phải đối đầu với kẻ địch mạnh không lằng nhằng với chút giận dỗi này, lại còn nguyện ý đến hợp tác với ta, thật sự khiến ta bội phục bội phục.”
Giang Thiển nghe vậy thì nhíu mày, hơi bất mãn liếc Úc Từ Chu một cái.
Tên Úc Từ Chu này đang muốn đem y tâng bốc lên cao, để y do dự khi ra tay đánh đối phương, nếu không y chẳng khác nào thừa nhận chính mình không biết đại thể.
Tuy Giang Thiển thật sự chướng mắt cái loại tiểu xảo này của Úc Từ Chu, nhưng vẫn không thể không kiềm chế cảm xúc. Trong lòng bản thân y cũng rõ ràng, việc cấp bách lúc này là tìm Mị Ma. Còn phần ân oán với Úc Từ Chu, dù sao cũng không phải ngày một ngày hai, muốn thanh toán cũng không vội.
Quyết định tạm thời không tính nợ cũ với Úc Từ Chu xong, tâm trạng của Giang Thiển thả lỏng không ít.
Tiểu Bát Ca ở một bên đánh chén mấy món thơm phức trên bàn đến no căng, Giang Thiển không hứng thú với đồ ăn, nhưng lại bất giác uống không ít rượu.
Về sau, Úc Từ Chu không nhìn y rồi rót rượu giúp nữa, y liền tự mình với lấy bầu rượu.
Đến lúc Úc Từ Chu chú ý đến y, hắn mới phát hiện hơn nửa bầu rượu đã bị Giang Thiển uống vào bụng.
“Rượu này hơi mạnh, ngươi……” Úc Từ Chu có chút lo lắng nói, nhưng bây giờ hắn muốn ngăn cản thì đã chậm rồi.
Giang Thiển ngồi ở chỗ kia, gò má phiếm hồng, nghe tiếng Úc Từ Chu gọi thì đưa cặp mắt mờ mịt nhìn thoáng qua.
Đại để là giờ phút này, y có cảm giác lòng có thứ gì đó đang dần lên men trong cơn say. Ánh mắt y không còn xa cách lạnh nhạt như ngày thường, phản ứng cũng có chút chậm chạp, khiến người nhìn thấy nhịn không được muốn trêu y một chút.
Chắc chắn vẹt nhỏ không dám động vào y, còn tên còn lại thì…. không chắc.
Úc Từ Chu đáy mắt tràn ngập ý cười, gắp một miếng thịt thỏ đưa đến miệng y, dỗ ngọt: “Nào, há miệng.”
Ánh mắt Giang Thiển dừng trên miếng thịt thỏ, khẽ nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn nghe lời mở miệng cắn lấy.
Tiểu Bát Ca ngồi bên cạnh xem cảnh này đến kinh hồn bạt vía, nó sợ Giang hộ pháp đột ngột trở mặt. Nhưng Giang Thiển lại không phản ứng, nuốt miếng thịt thỏ xong, y còn chưa đã thèm mà chẹp chẹp miệng nhỏ một chút.
“Còn muốn sao?” Úc Từ Chu nhướng mày hỏi.
Giang Thiển nhìn hắn một cái, không tỏ ý kiến, ánh mắt lại dừng trên thịt thỏ.
Úc Từ Chu gắp tiếp một miếng, nhưng lần này không đưa đến bên miệng y, mà là nâng đũa mở miệng dỗ ngọt: “Gọi ca ca, gọi một tiếng liền cho ngươi ăn.”
Tiểu Bát Ca ở một bên nhìn một màn này há mồm trợn mắt, thầm nghĩ: Trông Úc Từ Chu lúc trước còn rất đáng tin cậy, thế quái nào Giang hộ pháp vừa uống say, hắn đã bắt đầu không đàng hoàng rồi?
Giang Thiển nhìn Úc Từ Chu liếc mắt một cái, ánh mắt hiện lên một tia mê hoặc, há miệng thở dốc tựa hồ muốn làm theo lời người dỗ.
Nhưng ngay sau đó, y đột nhiên ra tay, ấn đầu Úc Từ Chu "cốp" một cái thật mạnh trên bàn đá.
Bàn đá bị y nện như vậy, tức khắc nứt thành mấy miếng, Tiểu Bát Ca tay nhanh mắt lẹ “cứu lấy” đĩa thịt thỏ trên bàn kia, những đồ vật khác đều nằm lộn xộn dưới đất.
Úc Từ Chu đang trêu vui, không ngờ đến Giang Thiển đột nhiên ra tay, theo bản năng phóng thích yêu lực để chống đỡ một chút.
Danh Sách Chương: