- Tìm một chỗ tạm thời, quay lưng về phía bờ sông. Xây dựng cơ sở, chờ binh mã chủ lực đến. Chúng ta sẽ lên đường tiếp.
Quân Mạc Tà nhàn nhạt hạ lệnh, đến Huyết Hồn Sơn Trang, Quân Mạc Tà đương nhiên không dẫn đầu tiến đến tìm tai vạ a.
Cho dù phải đến cái nơi nguy hiểm đó, cũng phải đi cùng mọi người.
Thực sự không thể nói ra, Quân đại thiếu nghĩ trốn một chỗ nào đó chờ chiếm tiện nghi, dù sao trong nội tâm Quân Đại Thiếu, Huyết Hồn Sơn Trang không có cái gì tốt cả, cho dù cao thấp trong Huyết Hồn Sơn Trang đều chết hết, Quân Đại Thiếu cũng không có một chút thương tâm nào cả!
Hơn nữa, chuyện này hiện tại đã vượt ra khỏi sự khống chế của bất cứ ai, nhưng chính hắn là người khởi xướng. Thiên Phạt huyền thú triều, từ một khía cạnh khác mà nói, đây chính là đồng minh của hắn.
Vương Đống phái tám người, phân biệt ra tám phương tìm kiếm địa phương có thể cắm trại, rốt cục đã chọn được một điểm phù hợp. Quân Mạc Tà cùng Quản Thanh Hàn, Độc Cô Tiểu Nghệ ba người đến xem xét, lập tức đồng ý ngay.
Chỗ này là một triền núi.
Phía trước chính là một mảnh đất trống, bốn phía là rừng cây rậm rạp, đi qua một góc ngoặc chính là quan đạo, chỉ cần điều phái một thám tử trong này, tất cả tình thế có thể nắm trong tay.
Phía sau triền núi truyền đến tiếng nước róc rách, vòng ra xem. Không ngờ là một dòng suối không lớn không nhỏ. Từ trên núi quanh co khúc khuỷu chảy xuống, nước chậm rãi chảy, đủ để thấy đáy. Tại hạ du cách đó không xa, đi quẹo một đoạn, là một cái thủy đàm thanh tịnh hết sức yên ả.
Vừa thấy cái đầm nước này, Độc Cô Tiểu Nghệ cùng Quản Thanh Hàn đều có chút hưng phấn.
Nữ hài tử vốn thiên tính thích sạch sẽ, một đường hành trình trong thời gian dài, lại đều là lộ tuyến hành quân, làm gì có cơ hội thích hợp chăm chút vệ sinh cá nhân, lại ngay ở trong nơi hoang dã, nghỉ đêm ngoài trời, nhiều lắm là tẩy rửa một chút, không như là thể ở nhà được, một thùng nước nóng, tha hồ tắm rửa, như vậy thật đã ghiền. Hôm nay vừa thấy được thủy đàm thanh tịnh như thế, Độc Cô Tiểu Nghệ chỉ cảm thấy toàn thân đều ngứa ngáy.
Quản Thanh Hàn nhìn thủy đàm, cũng hết sức đồng tình. Nhưng nàng nghĩ nhiều một chút, có tên em chồng nhân phẩm tồi bại thế kia, có thể nói phi thường nguy hiểm, nếu mình cùng Tiểu Nghệ muội muội tắm rửa tại đây. Dù nói chưa chắc hắn nhân cơ hội nhìn lén, nhưng vô luận như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp, xác định hắn sẽ không nhìn lén mới được, nếu không, chẳng phải là xấu hổ chết được sao?
Quân Mạc Tà ngó qua đầm nước, ra vẻ đạo mạo ho khan một tiếng, quay đầu đi, làm bộ dáng không để ý.
Trên đường đi, Quân Mạc Tà thỉnh thoảng nhìn thấy vài đội giang hồ huyền giả vừa gào thét chạy qua đội ngũ của mình, đều chạy tới Thiên Nam gấp rút tiếp viện, nhưng nhóm "đồng chí" này với Quân Mạc Tà, hắn hoặc chẳng thèm ngó tới, hoặc nghiêng đầu liếc mắt, không thèm để ý mà bỏ qua.
Hiển nhiên, đội quân chỉ có vài tên huyền giả như vậy, chẳng có địa vị gì, đương nhiên, Quân Mạc Tà càng không thèm để bọn họ vào mắt.
Bất quá đến nơi này vài ngày, số huyền giả càng ngày càng ít, trên đường hơi có chút hiu quạnh.
Hắn nằm nghiêng hìnhchữ phiến (片 - hình người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác) bên ngoài rừng cây, ngay cạnh là ngã ba, uốn lượn hướng ra xa, trên mỗi con đường đều quang đãng, đều không có bóng người nào. Đưa mắt nhìn trời, rời xa thành thị là bầu trời bao la, xanh thẳm mỹ lệ.
Ở chỗ hơn hai trăm vệ sĩ xây dựng cơ sở tạm thời, trong khoảng thời gian này, Quân Mạc Tà cùng đám người Quản Thanh Hàn đi tới cốc khẩu. Tránh né tràng diện thi công vất vả.
Đi ra ngoài thoáng khí cùng hai vị đại tiểu mỹ nữ, theo ở phía sau còn có bốn người theo sau, chính là đội phó Tàn Thiên, Phệ Hồn.
Quân Mạc Tà hít một hơi dài, cảm thụ được sự trống trải bốn phía, một dải tĩnh lặng, chỉ có tiếng kêu nho nhỏ của côn trùng, chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái. Tựa hồ rất loạn, lại tựa hồ rất bình tĩnh, trong nội tâm suy nghĩ, tựa hồ có chút phức tạp, lại tựa hồ vô cùng đơn giản, rốt cục dâng lên một cảm giác hoang mang khó tả.
Mặc dù hoang mang đối với một sát thủ mà nói, đó là một sơ hở trí mạng, dù là Quân đại sát thủ đỉnh cao trong nghề sát thủ cũng không phải là ngoại lệ, nhưng giờ khắc này, Quân đại sát thủ chính thức hoang mang.
Tạo hóa trêu ngươi, ta đây hoàn toàn không thuộc về thế giới này, linh hồn xuyên việt tới đây, đến nay đã nửa năm. Mỗi ngày cũng như ở kiếp trước tranh đấu, nhưng lại sử dụng nhiều mưu kế, thủ cước ngược lại ít sử dụng. Giả ngây giả dại thì nhiều, ngược lại thủ đoạn thiết thủ chính mình am hiểu nhất lại dùng vô cùng ít.
Chỉ chớp mắt nửa năm trôi qua, lâu nay đắm chìm trong sự nhàm chán. Như vậy, những ngày sau này, rốt cuộc... ta phải làm gì đây?
Là xưng bá thiên hạ? Là công hầu muôn đời? Hoặc giả tiêu dao cả đời? Rốt cuộc là cái gì đây?
Quân Mạc Tà chắp tay sau lưng, từ từ đi về phía trước, không nhanh không chậm. Nhưng ở sau người trong ánh mắt của sáu người. Vô cùng kinh ngạc, trước mắt chính là Quân Mạc Tà sao? Nhìn qua chỉ là loại phóng đãng, quần là áo lụa, khí chất cả người, đột nhiên như lột xác, quả thực giống như ẩn sĩ siêu nhiên xuất trần, tuy rõ ràng chứng kiến mỗi một bước của hắn đều đạp trên mặt đất kiên cố. Nhưng mà rõ ràng cảm giác được, mỗi một bước hắn đi, dường như hướng tới một thời không khác vậy!
Thời gian khác, một không gian khác, đều là nơi không ai biết.
Tại thời khắc này, mọi người đột nhiên có một loại cảm giác thần bí khó lường tới cực điểm, trước mắt vị thần bí công tử này, tựa hồ căn bản không thuộc về cõi đời này, hay là hắn cho tới bây giờ cũng không thuộc về thế gian này! Cảm giác đặc dị này, hết sức hoang đường nhưng lại tồn tại chân thực.
Hắn cứ như vậy đi từng bước một, nhưng hình như tất cả thế giới này, kể cả người bên cạnh hắn. Đất dưới chân, cây cối hai bên, bụi trong không trung, hết thảy đều không quan hệ tới hắn.
Hết thảy tất cả vẫn cùng tồn tại. Nhưng điều duy nhất không hài hòa, chính là tên đứng đằng trước kia.
Tựa như trong thiên địa, chỉ có hắn tồn tại độc lập, không quan hệ với mọi vật. Cũng chưa từng tiếp xúc giao hòa. Quân Mạc Tà. Người này, chính là duy nhất.
Loại cảm giác này, không phải trên cao vời vợi! Mà đơn giản là siêu thoát! Ngoài ra, là vô tận khắc nghiệt!
Tồn tại siêu nhiên độc lập với thiên địa vạn vật, nhưng bất kì lúc nào cũng có thể nhảy vào tham gia!
Thiên địa vô ngã ( giống thiên hạ vô đối ^^), ta không ở trong thiên địa, trong thiên địa có ta. Ta ở khắp nơi trong thiên địa!
Quản Thanh Hàn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ quên cả bước đi, ngây ngốc nhìn bóng người trước mặt. Trong nội tâm bỗng nảy sinh ý niệm: "Chẳng lẽ, đây mới là diện mục thực sự của hắn?"
Một hồi lâu sau, Độc Cô Tiểu Nghệ nhịn không được muốn lên nói chuyện cùng Quân Mạc Tà, nàng đột nhiên có chút sợ hãi như rời xa khỏi Quân Mạc Tà, Quản Thanh Hàn vội vàng kéo nàng, ngăn lại.
Tuy nhiên Quản Thanh Hàn cũng không rõ giờ phút này Quân Mạc Tà rốt cuộc đang làm cái gì, sao lại có bộ dạng này, nhưng cũng cảm giác được, lúc này không thể kinh động Quân Mạc Tà, thậm chí một chút âm thanh cũng có thể cắt đứt dị trạng này.
- Phùuuu.
Quân Mạc Tà đột nhiên thở một hơi thật dài, cước bộ đi tới đã dừng lại, chắp tay ngửa đầu nhìn lên bầu trời, mây trắng nhàn tản, cười khổ lắc đầu, cứ như vậy lẳng lặng đứng, trong tâm tư chỉ cảm thấy một mảnh trống rỗng, thanh thản, trong sáng, vô hạn trong sáng.
Vô tư vô tưởng, không vương bụi trần.
Cả người lại đột nhiên như từ hư ảo trở về hiện tại. Quân Mạc Tà cảm giác được, tinh thần lực của mình đã tăng lên một bước rất lớn. Nhưng cũng chưa thể đột phá bình cảnh, tựa hồ trước mắt có một tầng sương mỏng ngăn cách, mờ mịt không rõ ràng. Nếu thể đột phá tầng này, tinh thần và ý thức sẽ đề cao một bước lớn.
Mà nơi phát ra tầng trở ngại này, Quân Mạc Tà có thể mơ hồ cảm thấy.
- Mạc Tà, vừa rồi ngươi, ngươi suy nghĩ gì vậy?
Thanh âm của Quản Thanh Hàn vang lên, vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng, Quân Mạc Tà nghe được, trong thanh âm của Quản Thanh Hàn, đã nhiều hơn một phần quan tâm.
Quản Thanh Hàn cực kì thông minh, nàng nghĩ đến Quân Mạc Tà đột nhiên rơi vào loại cảnh giới kỳ diệu này, cũng cảm giác được, Quân Mạc Tà đạt đến cánh cửa đột phá một cách ngoài ý muốn, nhưng thấy hắn đắm chìm trong cảnh giới kỳ diệu sau một khoảng thời gian, lại đột nhiên tựa hồ sắp thành tiên nhân, lại ăn một gậy đánh bật về trần thế, cảm giác lúc trước và sau khác biệt đến cực điểm, rốt cục nhịn không được mới lên tiếng hỏi.
- Ta vừa rồi suy nghĩ.
Quân Mạc Tà có chút hốt hoảng, tựa hồ chỉ dừng lại trước trạng thái kì diệu nửa bước, ung dung nói:
- Ta cả đời này, rốt cuộc muốn gì đây? Hoặc có thể nói, qua bao nhiêu ngày nay, ta rốt cuộc là vì cái gì? Mục tiêu của ta là cái gì? Ta phải làm gì? Ta có thể làm được cái gì?
- Mục tiêu sao?
Quản Thanh Hàn do dự.
- Ngươi sống, không phải đó là mục tiêu sao?
Nhưng trong lòng thì âm thầm tự hỏi: "Ta sống như vậy, là vì cái gì? Mục tiêu của ta ở đâu?"
Tưởng tượng như vậy, Quản Thanh Hàn cũng cảm thấy vài phần thẫn thờ: "Cậu em tất nhiên có mục tiêu của hắn, nhưng mà ta còn có tư cách theo đuổi mục tiêu đó sao? Ta thật sự có tư cách hay sao?"
- Đúng vậy, hẳn là có một mục tiêu, mỗi người đều có. Ta đã từng nghĩ gì, dùng sức mạnh của mình, thống trị thiên hạ, dùng giết chóc cùng thiết huyết, chỉnh đốn nhân thế dơ bẩn này, làm cho thế giới đạt được thái bình thịnh thế mà ta vẫn mong mỏi. Tối thiểu trong mắt của ta, không cần phải có quá nhiều chuyện bất bình như vậy.
Quân Mạc Tà cười khổ.
- Ta không để ý người khác nhận thức thế nào. Chỉ cố chấp tiếp tục làm theo thói quen của mình. Làm ra rất nhiều sự tình. Làm theo ý mình, tuy biết rõ chỉ là muối bỏ biển, như Tinh Vệ lấp biển, thủy chung với ước nguyện ban đầu không hề thay đổi! Nhưng đến lúc này, ta thật sự hoang mang, thật sự bối rối.
Quản Thanh Hàn đương nhiên không biết trong lời của Quân Mạc Tà "Tinh Vệ lấp biển" là có ý gì, càng không biết "đến lúc này" là có ý gì. Nhưng nàng cảm nhận được, trong lòng Quân Mạc Tà sự cô đơn nồng đậm.
Điều này làm nội tâm đang tĩnh lặng như nước của nàng chợt đau nhói.
Dường như thấy được một đấu sĩ vĩnh viễn không bại. Đến lúc tiêu hao hết lực lượng cả đời của mình, lại đột nhiên phát hiện chắn ngang trước mặt mình địch nhân chính là toàn bộ thế giới, vĩnh viễn không thể nào chiến thắng, tiêu diệt được.
Hóa ra cả đời kiên trì theo đuổi. Chẳng qua chỉ là châu chấu đá xe, như cua càng lay đại thụ, cảm giác bất lực cùng thê lương này không thể hình dung bằng ngôn từ.
Suy nghĩ trong chốc lát, Quản Thanh Hàn ôn nhu an ủi:
- Nhân sinh cả đời, rốt cuộc là vì cái gì, kỳ thật rất khó nói, đối với nữ nhân chúng ta mà nói. Bất quá chính là giúp chồng dạy con, ngày qua ngày mà thôi. Mỗi tháng mỗi năm mặc thời gian trôi mà gì đi, thực sự không có cảm giác được mất, ta tin như thế. Trên thế giới này, tuyệt đại đa số nữ nhân đều như thế cả. Hơn nữa, cuộc sống cố định lại bình thản này, có vô số nữ nhân cảm thấy khoái hoạt, cảm thấy thỏa mãn. Về phần đàn ông các ngươi, nhất là những kẻ có thế lực, có thực lực, nam nhân có năng lực, đều vì công danh sự nghiệp, hùng bá một phương mà cố gắng, liên tục đấu tranh một cách tàn nhẫn ( quá đúng!!!). Ngay cả một người dân đen bình thường, cũng vì cái ăn cái mặc, mà cố gắng vươn lên thành cái mà họ gọi là "kẻ bề trên".
Trong lúc nàng nói, chẳng biết từ lúc nào, Quân Mạc Tà đã xoay người lại, con mắt sáng lóng lánh chăm chú nhìn nàng, trong mắt không có lỗ mãng như trước đây, thậm chí không có một điểm sợ hãi. Chỉ rất bình tĩnh, rất thâm thúy, mang theo vài phần suy nghĩ.
Từ khi tiếp cận xã hội phong kiến, có thể thấy nữ nhân hiểu biết như Quản Thanh Hàn, không có bao nhiêu. Điều này làm cho Quân Mạc Tà có cảm giác hơi kinh ngạc.
- Kỳ thật trên đời này, tuyệt đại đa số nam nhân, đều sống quá mệt mỏi. Hơn nữa, cũng chưa chắc có giá trị gì.
Trong mắt Quản Thanh Hàn hoang mang, lại có cảm giác kiên định, thậm chí có một chút bất cần, dường như, trên đời này cái gọi là truy cầu của nam nhân, trong mắt của nàng, còn chưa đáng nhắc tới.
- Như vậy, tỷ cho rằng, trên đời này. Tất cả là vì cái gì? Hay có thể nói, cần phải là cái gì?
Quân Mạc Tà suy nghĩ sâu xa nói.
- Ta cũng không biết người khác vì cái gì, cũng không có tư cách đại biểu cho họ, nhưng ta biết bản thân mình.
Quản Thanh Hàn chậm rãi nói, trong mắt ngời sáng:
- Ta Quản Thanh Hàn chỉ là một nữ tử yếu đuối, hơn nữa, thế sự trêu người, chỉ sợ cả đời này ta cũng không có tư cách giúp chồng dạy con. Bây giờ mong muốn duy nhất của ta, chính là an ổn một chỗ, thì kiếp này cũng đủ rồi.
Đúng vậy, Quản Thanh Hàn ta chỉ cầu yên ổn một chỗ mà thôi.
Năm đó, vì gia tộc mà đính hôn với Quân Mạc Ưu; tuy chưa từng gặp mặt , nhưng vì gia tộc, vì cha mẹ, ta không thể lựa chọn.
Bởi vì, khi đó ta nguyện ý vì cha mẹ mà hy sinh.
Cho nên, trong lòng ta hết sức bình thản.
Từ đầu đến cuối, cũng chỉ gặp Quân Mạc Ưu hai lần mà thôi, tuy nhiên chưa nói tới tình cảm gì cả. Nhưng lúc đó ta cũng đã biết rõ, Quân Mạc Ưu, thật sự là một vị nam nhi tốt, so với những vị trượng phu khác! Vả lại, đã định thân (đính hôn), tự nhiên phải tiếp nhận vận mệnh.
Về sau khi Mạc Ưu chết trận, khi đó ta chỉ cảm thấy, như thế mới là một nam nhi hảo hán, đáng giá cho ta giao phó.
Cho nên, ta nguyện ý vì Quân Mạc Ưu vị anh hùng đế quốc, đến ở Quân gia, tự nhận thân phận của mình; lúc đó, cũng bởi vì chán nản với gia tộc, nhưng là trọng yếu nhất, Quân Mạc Ưu là một vị anh hùng khí khái. Cho Quản Thanh Hàn ta có cảm giác, nếu vì thế mà giải trừ hôn ước. Ta thực có lỗi với lương tâm của mình!
Sự thật lựa chọn của ta vào lúc đó chính là như thế. Tuy nhiên thực sự quá cô đơn, tịch mịch.
Nhưng, trong lòng ta vẫn yên bình.
Lúc này đây, vì thúc chất Quân Mạc Tà có thể bình an trở về nhà, ta không tiếc dùng tấm thân yếu đuối tiến đến Thiên Nam, chuẩn bị tinh thần ứng phó, vô luận như thế nào, không tiếc bất cứ giá nào... Có thể giúp cho hai thúc cháu Quân Mạc Tà có thể bình yên trở lại phương bắc, ta đã chuẩn bị tốt cho sự hy sinh của mình.
Điều này, cũng hướng tới bình an yên ổn mà thôi!
Trừ lần đó ra, ta không tiếp tục thỉnh cầu hắn nữa! Duy lần này mà thôi!
Quân gia, đối đãi với ta như thế, nếu ta trơ mắt nhìn Quân Vô Ý, Quân Mạc Tà hai chú cháu vì ta mà mất mạng, Quản Thanh Hàn ta chính là không bằng cầm thú!
Còn nữa, còn có một nguyên nhân cực kỳ bí ẩn, Quân Mạc Tà đối với mình tựa hồ rất có tình ý, bản thân mình trước kia có thể lạnh lùng, không thèm để ý chút nào, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, lại luôn cảm thấy tâm thần bất ổn, nhất là ngày trước Quân Mạc Tà xuất thủ trợ giúp mình đột phá giới hạn, tu vi Huyền khí tăng lên, giữa hai người như có như không tiếp xúc da thịt, càng làm cho Quản Thanh Hàn nửa đêm nằm mộng kì lạ ( có mơ giống ta không nhỉ). Gần đây càng làm cho Quản Thanh Hàn hoảng sợ, chẳng may....(hehe)
Cho nên, không bằng nương theo hành trình tới Thiên Nam lần này kết thúc mọi chuyện. Chặt đứt thị phi trần thế, dùng tấm thân băng thanh ngọc khiết, báo đáp ân tình sâu nặng của Quân gia, cũng cắt đứt lòng si mê của cậu em!
Như thế tất cả đều cắt đứt, lòng ta sẽ lại yên bình!
Nề nếp Quân gia không thay đổi, gia phong Quản gia cũng không bị ảnh hưởng. Hai nhà danh tiếng được giữ nguyên, cứ như vậy mà gần nhau. Về phần bản thân mình, chẳng phải lo lắng nữa!
- Không sai! Nói rất hay! Nói được là rất tốt! Ha ha ha.
Quân Mạc Tà đột nhiên cười to:
- Cho nên giết người cũng tốt, cứu người cũng được, chỉ cầu trong tâm yên bình, không phụ cả đời này dập vùi trong hồng trần! Quân Mạc Tà Ta cả đời này, không là anh hùng, không là dân đen, chỉ cầu bình an! Bất kì việc gì, đều hướng về lòng mình mà thực hiện! Làm gì phải lo lắng nhiều như vậy? Cái gì quốc thái dân an. Cái gì đại sự thiên hạ, đều là chó má mà thôi!
- Cả đời này, làm theo ý mình, ta không cần phải kiêng nể gì cả! Ta chính là muốn vô câu vô thúc! Vô luận là người phương nào, đều là mơ tưởng khi muốn đoán ra ý nghĩ của ta, vô luận ngươi là ai đều là mơ tưởng khi muốn trói buộc hành vi của ta! Thế gian chê khen. Mọi người chỉ trích, với ta có quan hệ gì? Dùng mục tiêu của ta, khoái ý ân cừu, dùng ý nghĩ của ta, tung hoành thiên hạ! Chỉ cầu, không thẹn với lương tâm, chính là đỉnh thiên lập địa! Cuộc đời này, vậy là quá đủ!
Quân Mạc Tà cười ha ha, vô tình được Quản Thanh Hàn giải khai tâm kết của mình, cảm giác cực kỳ thoải mái.
Quân Đại Thiếu gia bên này cười thống khoái, nhưng bên này Quản Thanh Hàn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ lại khiếp sợ không thôi. Phía sau bốn đội phó Tàn Thiên Phệ Hồn cảm nhận được biến hóa của Quân Mạc Tà.
Quân Mạc Tà trước mắt, tựa hồ trong nháy mắt hắn biến hóa kinh người!
Từ một tên thế gia công tử lòe loẹt hào nhoáng. Đột nhiên trở thành một vị ẩn sĩ cao nhân, loại biến hóa này không thể nghi ngờ vô cùng đột ngột, nhưng mà, ngay sau đó đột ngột lột xác, lại từ cao nhân ẩn sĩ, thoắt cái liền biến thành một vị cường giả hàn ý liên miên!
Một khắc này, hắn phảng phất như một thanh lợi kiếm mới xuất thế, đứng ngạo nghễ tại thiên địa, cùng lúc đó, dường như tỏa ra vạn đạo hào quang. Trời đất tuy lớn. Cũng vô pháp trói buộc được!
Trong lồng ngực Quân Mạc Tà những băn khoăn mông lung đều bị quét sạch hết, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, trong lúc vô tình, tu vi tâm cảnh lại phóng ra bao trùm một vùng rộng lớn.
Bao trùm vạn vật, không bỏ sót bất kì cái gì.
Mục tiêu trong kiếp này của ta, há có thể như bây giờ, chôn vùi trong Thiên Hương?
Ta phải tung hoành giang hồ, trường kiếm bình thiên hạ, kiếm tìm thiên hạ anh hùng, trèo lên tuyệt đỉnh phong tuyết, hỏi anh hùng là ai? ( giống ngửa mặt lên trời hận đời vô đối ghê)
Ta mặc dù không muốn xưng bá thiên hạ, nhưng bất luận người nào trong thiên hạ mơ tưởng khoa tay múa chân với ta, đừng hòng co thể đối phó được với ta, đối phó với người nhà của ta!
Mục tiêu của ta, rốt cục đã rõ ràng!
Ta muốn Quân gia, vượt xa Phong Tuyết Ngân Thành và Huyết Hồn Sơn Trang. Trở thành tồn tại đỉnh phong trong thiên hạ.
Ngay cả đế vương, ngay cả là tuyệt thế chí tôn cũng không có một người có can đảm nhìn!
Mà hết thảy điều này, nhất định cần vô số máu tươi tích lũy mới được!
Nhưng, ta vẫn thấy yên tâm.
Đây cũng là cố gắng cả đời của ta, là phương hướng của ta! Ta không hối hận!
Khóe môi Quân Mạc Tà bật ra một tia băng hàn. Nói khẽ:
- Đã như vầy, hành trình giết chóc của ta, bắt đầu từ hôm nay!
Trên người của hắn, đột ngột bắn ra vô tận sát ý, xoáy tròn xông lên tận trời!
Cỗ khí tức không thể địch nổi này, kích động sáu người bên khiến cạnh tay áo họ bay lên phần phật. Cuối mùa thu lá úa vốn đã kéo dài tàn hơi, giờ phút này bị sát khí lăng thiên của hắn dồn ép, lập tức bay lả tả, theo gió xoáy tung.
Giống như một trận mưa lá vàng!
Con chim nhỏ vừa bay khỏi đầu cành, vừa mới vụt hai cánh, vì sát khí này mà kêu to hai tiếng "ối giời", rớt xuống đất.
Phía xa, ba cái bóng trong núi rừng cấp tốc bay vút ra, đột ngột dừng lại hiên ra ba thân ảnh, ngưng trọng nhìn về phía bên này, một người trong đó, trầm trọng nói:
- Sát khí thật là khủng khiếp! Đến tột cùng là ai ở bên kia làm vậy?
Ở bên cạnh hắn, hai người kia vẻ mặt thận trọng, nhìn về phía xa xa, một người trong đó trầm tư nói:
- Chẳng lẽ chính là Sở Khấp Hồn đã đến?
- Chưa hẳn là như vậy! Sở Khấp Hồn tuy có loại sát khí này, nhưng sát khí của Sở Khấp Hồn vô cùng sắc bén, lại tập trung. Nếu thật là Sở Khấp Hồn, thật sự chưa từng có từ trước đến nay, hắn chỉ tập trung sát khí một phía, mà sát khí của người này lại ùn ùn kéo đến, xông thẳng lên trời! Hai loại so sánh với nhau, hoàn toàn bất đồng a! Nhưng có thể xác định người này thực sự không phải là Sở Khấp Hồn, nhưng sát khí của người này không hề thua kém sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn! Thậm chí còn muốn cao hơn!
- Bất kể hắn là ai, đi xem một chuyến!
Tên còn lại đề nghị:
- Coi như là sát thủ chí tôn Sở Khấp Hồn ở đó, với thực lực ba người chúng ta, cũng không phải sợ hắn!
- Hảo!
Trung niên " râu đen" ( trong onepiece nè ^^!) đằng trước trầm tư quyết định, quả quyết đáp ứng; hào khí to lớn nói:
- Không sai, chúng ta Đông Phương tam kiếm có bao giờ sợ kẻ nào? Coi như là Sở Khấp Hồn thì sao, chẳng lẽ chúng ta phải sợ hắn sao?
- Không sai, đại ca, nghe nói lần này là Quân lão tam nhà ta suất binh, chúng ta có nên...?
Hán tử nhỏ bé trong khá nhanh nhẹn, trầm ngâm nói.
- Không được! Sự việc năm đó, mẫu thân cho tới bây giờ vẫn còn khúc mắc, làm cho kinh mạch bế tắc, nếu không phải là vì Quân gia, sao lại bị như vậy chứ? Tiểu muội ngủ say mười năm, sinh cơ gần như không có vì sao mà ra? Lúc này đây, Quân Vô Ý có bản lĩnh còn sống trở về, không có bản lĩnh thì chết ở đây, với chúng ta có quan hệ gì đâu?
Trung niên râu đen mày rậm dựng lên, mang chút phẫn nộ nói.
- Nhưng, còn có Quân Mạc Tà. Nó coi như là cháu của ta, huyết mạch tình thâm a! Mà ngay cả mẫu thân, năm đó cũng từng tuyên bố, huynh chẳng lẽ cũng thờ ơ bỏ qua?
Trung niên thấp bé không phục, hỏi.
- Oan nghiệt!
Trung niên râu đen thở dài, quả quyết nói:
- Quân Mạc Tà, ta tự nhiên không để cho hắn có việc gì, nhưng sự vụ của Quân gia đối với chúng ta không quan hệ! Ta cũng biết Quân Vô Ý là hảo hán tử. Nhưng nếu không vì hắn, em rể cùng hai đứa cháu cũng sẽ không xảy ra sự tình như vậy! Cho nên việc này không cần nói nữa!
Người nọ thở dài, ba người thay đổi phương hướng. Không hề lên tiếng, như lưu tinh hướng về phương hướng phát ra sát khí phi thân lao tới.
Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Huyền ảo - Huyền huyễn hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện Dị Thế Tà Quân Chương 96: Chỉ cầu không thẹn với lương tâm được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Dị Thế Tà Quân sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất?
TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc.
Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu.
TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm.
Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.