Truyện [Dịch] Bàn Long - 盘龙 : chương 86:  thê lương tuyết

Trang chủ
Huyền ảo - Huyền huyễn
[Dịch] Bàn Long - 盘龙
Chương 86:  Thê lương tuyết
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Ngải Lệ Tư thừa nhận bản thân cũng có tình cảm sâu đậm với Lâm Lôi, cho nên lúc này khi phải đối mặt trực diện với hắn, đặc biệt khi nhìn thấy ánh mắt khó có thể tin của Lâm Lôi, Ngải Lệ Tư cảm thấy rất đau khổ trong lòng. “Lâm Lôi đại ca.” Ngải Lệ Tư mở miệng kêu lên. Sắc mặt Lâm Lôi tái nhợt không chút huyết sắc, đứng ở đó thoáng run lên một chút. “Hách~~.” Ảnh thử Bối Bối phát ra một âm thanh phẫn nộ, đồng thời hoá thành một đạo hắc sắc tàn ảnh trực tiếp hướng Ngải Lệ Tư vọt đi. Bối Bối mặc dù trí tuệ cao phi thường, nhưng dù gì nó cũng chỉ là ma thú, mà ma thú thì đều có tính hung tàn Nó có thể cảm nhận được đáy lòng Lâm Lôi có cảm giác khó tin, tuyệt vọng, cho nên nó muốn trả thù. Chỉ thấy thân thể Bối Bối đột nhiên quỷ dị phình to lên, chỉ trong nháy mắt đã tới trước Ngải Lệ Tư, Tạp Lam hai người. Lãnh quang của hàm răng sắc bén của Bối Bối làm trong tim hai người bọn họ cảm thấy cái chết đã tới, bọn họ thậm chí còn không kịp kêu lên hay tránh né. “Quay lại!” Tiếng Lâm Lôi đột ngột vang lên. Thân ảnh Bối Bối run lên, sau khi nhảy lên đè mặt Tạp Lam xuống mặt tuyết, Bối Bối mới quay đầu lại ngước nhìn Lâm Lôi kêu lên “Chi, chi~~”, đồng thời dùng linh hồn truyền âm vội vàng nói chuyện gì đó với Lâm Lôi. Lâm Lôi chậm rãi lắc đầu một cách kiên định. Bối Bối đảo hai con ngươi lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người Ngải Lệ Tư và Tạp Lam, sau đó thân hình thu nhỏ lại một cách quỷ dị, hoá thành một đạo tàn ảnh trực tiếp nhảy về trên vai Lâm Lôi. Nhìn bộ dạng đáng yêu của Bối Bối lúc này, tuyệt đối không tưởng tượng nổi sự kinh khủng của nó. “Phù, phù.” Tạp Lam lúc này mới thở dồn dập, trên trán đầy mồ hôi hột, sợ hãi nhìn thân ảnh Bối Bối trên vai Lâm Lôi. Ngải Lệ Tư chăm chăm nhìn Lâm Lôi, hít sâu một hơi sau đó nói: “Lâm Lôi đại ca, muội biết trong lòng huynh bây giờ thật không tốt, nói chuyện trên đường có chút không tiện, hay chúng ta vào trong tửu điếm bên cạnh nói chuyện sẽ tốt hơn, được không?” Lâm Lôi gật đầu, cũng không nói một câu nào. Bên Kiền Mạch lộ có một tửu điếm sang trọng. Bên trong, Ngải Lệ Tư và Lâm Lôi ngồi xuống cách biệt nhau ở hai bên bàn. Tạp Lam biết ý, tiến vào một góc tửu điếm, căn bản không dám tiến đến quấy rầy. Vừa mới thoát chết dưới tay của Bối Bối, Tạp Lam đối với Lâm Lôi vẫn còn rất sợ hãi. Chiếc bàn đá màu đen như trở nên rộng thênh thang, trên bàn có đặt hai ly rượu đã được hâm nóng. Lâm Lôi, Ngải Lệ Tư mặt đối mặt, trầm mặc hồi lâu. Trầm mặc trong chốc lát, Ngải Lệ Tư từ từ thở dài một hơi nói: “Lâm Lôi đại ca, sự tình như thế này muội cũng xin lỗi huynh, trong khoảng thời gian gần đây, muội đã không gặp mặt huynh lần nào chính là muốn huynh có chút chuẩn bị tư tưởng. Ít nhất muội không muốn sau khi chúng ta chia tay có thể biến thành cừu nhân của nhau.” “Cừu nhân?” Trong lòng Lâm Lôi cười khổ, hắn không nói thành tiếng, chỉ nhìn Ngải Lệ Tư, vẫn lẳng lặng nghe. Ngải Lệ Tư tiếp tục nói: “Lâm Lôi đại ca, muội thừa nhận lúc đầu muội rất yêu huynh, muội cũng từng nghĩ tới việc chúng ta sau này kết hôn sinh tử có nhau. Chỉ có điều sau khi chúng ta thường xuyên đi với nhau, muội phát hiện chúng ta có rất nhiều phương diện không hợp nhau, rất nhiều. Rất nhiều!” Lâm Lôi rốt cuộc cũng lên tiếng: “Rất nhiều? Ngải Lệ Tư, ta không phải chỉ thích các ưu điểm của nàng, mà bao gồm cả những khuyết điểm của nàng nữa. Ta cho rằng hai người ở bên nhau thì sẽ bao dung cho nhau, cùng nhau bổ sung khuyết điểm. Không một đôi nào khởi đầu mà có thể hoàn mĩ, không có một chút khuyết điểm nào cả.” Ngải Lệ Tư mím chặt môi, hai tay nâng chén rượu nhấp một ngụm. “Lúc trước chúng ta tuổi vẫn còn nhỏ, muội khi đó mới mười lăm tuổi.” Ngải Lệ Tư ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi mới nói, “Trong lòng muội, huynh là một vị anh hùng từ trên trời giáng xuống. Muội từng cho rằng huynh chính là tất cả của muội, nhưng cho đến bây giờ muội phát hiện ra là không phải, không chỉ có vậy, gia thế cũng rất quan trọng.” Lâm Lôi ngẩn ra “Lâm Lôi đại ca, huynh lúc nào cũng yêu đời, đối xử với muội thật là tốt, bình thường tu luyện khắc khổ. Muội thừa nhận huynh rất hoàn mỹ, Nhưng mà… như vậy chưa đủ, tỷ như lúc này đây, cha muội đánh bạc với người ta thua hơn mười vạn kim tệ! Nhưng Tạp Lam đại ca hắn chỉ cần yêu cầu gia tộc hỗ trợ là đã dễ dàng giải quyết sự tình này.” Ngải Lệ Tư nhìn Lâm Lôi: “Lâm Lôi đại ca, điểm đó huynh không đạt tới được. Mặc dù phụ thân muội là con quỷ mê cờ bạc, là một con sâu rượu, nhưng dù sao ông ta cũng là cha của muội” “Tất cả là vì vậy?” Lâm Lôi nhẹ giọng hỏi. “Không” Ngải Lệ Tư tiếp tục nói, “Không chỉ là vậy, mà bởi vì muội phát hiện ra Tạp Lam đối với muội cũng rất tốt, huynh ấy từ nhỏ đã lớn lên cùng muội, muội đối với huynh ấy rất quen thuộc. Nhưng đối với huynh, muội cuối cùng cũng nhận ra huynh lúc nào cũng tựa như được bao bọc trong một lớp sương mù bí ẩn, muội không thể hiểu rõ được huynh.” “Huynh là thiên tài ma pháp sư của đại lục đệ nhất ma pháp học viện, huynh năm đó mười lăm tuổi đã có thể khiến cho Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán dành riêng một gian để trưng bày. Tất cả mọi thứ, huynh đều hoàn mỹ như vậy. Nhưng mà, chính vì huynh quá hoàn mỹ nên muội mới không thể hiểu rõ huynh được.” Ngải Lệ Tư thở dài, thấp giọng nói: “Trọng yếu chính là chúng ta luôn như ở hai cực đối lập nhau. Ban đầu rất là hoàn hảo, nhưng theo thời gian, muội cũng bị áp lực. Muội luôn muốn có người luôn ở bên cạnh muội, mà hình như chỉ có Tạp Lam đại ca có thể luôn luôn ở bên cạnh muội được.” Ngải Lệ Tư nói xong một hơi liền tiếp tục trầm mặc. Lâm Lôi cũng trầm mặc. Hồi lâu, chén rượu hâm nóng cũng đã nguội lạnh, tiếng Lâm Lôi vang lên: “Ngải Lệ Tư, muội nhớ lúc trước chúng ta đã từng nói qua những gì không? Huynh từng nói, huynh có thể trực tiếp sống cùng một chỗ với muội. Nhưng cũng chính muội nói không cần, muội không nghĩ là sẽ quấy rầy huynh khổ tu.” “Nhưng hiện tại, muội lại nói huynh không ở bên cạnh muội?” Giây phút này Lâm Lôi bật cười trong đau khổ. Ngải Lệ Tư muốn nói nhưng lại thôi, có những điều không thể nói ra được. Nàng vừa rồi nói nhiều như vậy, có gì mà không thể lấy cớ được? Lâm Lôi nhìn Ngải Lệ Tư: “Ngải Lệ Tư, muội có nhớ lần đầu tiên khi chúng ta gặp nhau ở lữ quán, muội từng nói với huynh, nếu sau này chúng ta không còn cảm tình với nhau, yêu cầu huynh phải nói rõ ràng cho muội, không được giấu giếm muội, muội sẽ lặng lẽ rời đi.” Lâm Lôi trấn tĩnh tâm tình kích động, cố gắng giữ cho mình được tỉnh táo: “Lúc ấy huynh cũng nói, nếu muội không còn cảm tình với huynh, huynh cũng hy vọng muội nói rõ ràng cho huynh biết, không được giấu diếm huynh, huynh cũng sẽ lặng lẽ mà rời đi.” Ngải Lệ Tư mắt đã ươn ướt. “Muội cùng Tạp Lam bên nhau không phải là điều quan trọng, cái chính là huynh không nghĩ là đã bị muội lừa gạt huynh, muội quay lưng lại với huynh, cùng Tạp Lam ở bên nhau, để huynh trong lòng vẫn nuôi một chút hy vọng, để huynh hết lần này đến lần khác đợi chờ, muội có biết cảm giác chờ đợi là như thế thế nào không?” Thân hình Lâm Lôi phát run lên: “Ngày 29 tháng 9, ngày đầu tiên muội thất ước, huynh đợi từ chiều đến khuya. Cứ mỗi giây phút trôi qua là mỗi giây phút khó nhọc. Cho đến khi quay lại được học viện, huynh cứ tự dằn vặt bản thân, có phải là đã làm cho muội tức giận điều gì? Cho nên để làm cho muội vui, huynh như một thằng ngốc đã dùng Ký ức thuỷ tinh cầu, ở học viện ghi lại các tình cảnh, hy vọng cho dù muội không ở cùng bên huynh, khi nhớ về huynh đều có thể mở ra xem.” “Mang theo hai viên Ký ức thuỷ tinh cầu, giữa tháng 10 huynh trong lòng tràn đầy hy vọng mà đi tìm muội, nhưng cũng như lần trước muội cũng không có mặt.” “Trong lòng huynh bắt đầu cũng có chút lo lắng không yên, bất quá huynh vẫn kiên trì chờ, bởi vì huynh vẫn nhớ kỹ những gì lúc trước chúng ta từng hứa hẹn. Huynh tin tưởng, nếu như muội rời bỏ huynh thì sẽ nói thẳng cho huynh biết, cho nên huynh vẫn kiên trì chờ. Cuối tháng 10, giữa tháng 11 huynh đều đi, nhưng kết quả thì… “ Lâm Lôi đứng dậy, trên mặt hiện lên một nụ cười đau khổ nhìn Ngải Lệ Tư: “Hôm nay huynh đến đây, cũng thật là may mắn, muội cuối cùng không thể tiếp tục lừa dối được thêm nữa.” Nước mắt tràn dâng trong khóe mắt Ngải Lệ Tư “Lâm Lôi đại ca.” Lâm Lôi mở túi trên lưng, từ trong rút ra hai viên Ký ức thuỷ tinh cầu. những tràng cảnh trong đầu Lâm Lôi không kìm hãm được lại hiện ra, chính lúc còn trong học viện đã cố gắng ghi lại các hình ảnh của mình như thế nào, thật sự là quá ngu ngốc. “Hai viên thủy tinh cầu này, ta mang chúng trên lưng từ Ân Tư Đặc Học viện đến Phân Lai thành, mang suốt bốn lần, bây giờ… chúng cũng chỉ là thứ vô dụng.” Hai tay Lâm Lôi, mỗi tay cầm một viên ký ức thuỷ tinh cầu, đập mạnh hai viên lại vào nhau - “Ầm!” Hai viên thuỷ tinh cầu đều xuất hiện vô số vết nứt, Lâm Lôi buông tay. Hai viên thuỷ tinh cầu rơi xuống đất, “Ầm!” bể nát thành vô số mảnh vụn, rải đầy ra khắp sàn tửu điếm, phát ra một tiếng vang chát chúa. Tiếng vang làm cả tửu điếm đều quay đầu nhìn nhìn về họ. Nước mắt Ngải Lệ Tư rốt cuộc kìm không được, trào ra. “Lâm Lôi đại ca, chúng ta sau này vẫn còn là bằng hữu của nhau chứ?” Ngải Lệ Tư nước mắtt ngập tràn ngầng đầu nhìn Lâm Lôi. Lâm Lôi đứng thẳng nhìn Ngải Lệ Tư nhưng không trả lời, sau cùng cố lộ vẻ mặt tươi cười: “Ngải Lệ Tư, nếu huynh nhớ không lầm, năm ngoái ngày 29 tháng 11 chúng ta yêu nhau, mà hôm nay cũng là ngày 29 tháng 11, suốt một năm rồi. Đa đạ muội, ít nhất đã cho huynh một mảnh hồi ức tươi đẹp. Lâm Lôi đột nhiên xoay người, trực tiếp hướng ngoài cửa lớn của tửu điếm bước ra. Cả tửu điếm tràn ngập một mảng yên tĩnh, nguyên trước ở góc tửu điếm Tạp Lam nhanh chóng bước ra, mặc dù chứng kiến Ký ức thuỷ tinh cầu đã vỡ tan thành vô số mảnh vụn trên mặt sàn tửu điếm, thế nhưng tiếng vỡ vang vọng như vẫn còn quanh quẩn bên trong điếm. “Ngải Lệ Tư, muội không việc gì chứ” Tạp Lam lập tức ôm Ngải Lệ Tư an ủi nói. Mà lúc này Ngải Lệ Tư đã khóc như mưa, dựa vào lồng ngực Tạp Lam, nàng quay đầu nhìn về hướng Lâm Lôi rời đi, trong đầu nàng cũng nhớ lại tràng cảnh cùng với Lâm Lôi trong quá khứ, tuy nhiên Ngải Lệ Tư biết rằng… Từ nay về sau, Lâm Lôi cũng sẽ không còn đối với nàng như trước nữa, sợ rằng sau này còn không muốn gặp mặt nàng nữa. Tuyết phủ bao trùm Hương Tạ đại đạo, trên bầu trời bông tuyết cũng rơi đầy. Lâm Lôi đi trên Hương Tạ đại đạo, thân ảnh không giấu được vẻ buồn bã. Hắn ngước nhìn trời, mặc cho bông tuyết rơi rơi lên mặt lạnh lẽo. Lúc này trong nội tâm Lâm Lôi từng đợt run rẩy, hắn nhịn không được dùng tay trái nắm chặt lấy ngực của mình. Đau lòng, quá đỗi đau lòng. Đau đến tận xương tuỷ! Trong đầu Lâm Lôi loé lên một tia sáng, một bức hoạ thể hiện một chân dung làm rung động lòng người chợt hiện ra. Trong bộ áo quần màu tím, dưới ánh trăng chiếu sáng càng thêm phần tuyệt mỹ. Ẩn ở dưới ban công, cùng với mình thầm thì những lời ấm áp. Đứng giữa trời tuyết tung bay, lại ngượng ngùng nép vào ngực mình né tránh. Ở lữ quán, nằm trong lòng mình, hạnh phúc ở cùng một chỗ với mình. …… Lâm Lôi đã từng nghĩ hắn và Ngải Lệ Tư trọn đời sẽ ở bên nhau, thế mà chỉ trong thoáng chốc đã tan thành giấc mộng, vỡ nát. Con tim cứng rắn của Lâm Lôi như cũng muốn vỡ nát theo. “A, a…” Hắn đứng giữa Hương Tạ đại đạo, nhịn không được thống khổ gầm lên, tựa như tiếng gầm của của con sói cô đơn xa bầy, tựa như tiếng gầm thê lương, thống khổ tuyệt vọng. Những người đi xung quanh trên đường cũng kinh dị nhìn về phía Lâm Lôi, nhịn không được đều né ra xa xa. Ánh mắt mọi người nhìn Lâm Lôi chẳng khác gì nhìn một thằng ngốc. Trên mặt Lâm Lôi hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài. Thằng ngốc, mình là một thằng ngốc. Một thằng ngốc tin vào những lời hứa hẹn! “Phịch!” Lâm Lôi thống khổ đột nhiên quỳ gục xuống đất, dùng sức ôm chặt ngực. Đau lòng, phảng phất giống như bị kim đâm vào tim. Trong lòng bàn tay cũng kịch liệt đau đớn, đau đến mười ngón tay không còn có tí cảm giác. Lâm Lôi chỉ có thể ra sức lấy tay bấu chặt ngực mình, tựa hồ như vậy mới có thể giảm được một chút cơn đau. “Ha ha!” Hắn rơi nước mắt, đột nhiên tỉnh dậy ngửa mặt lên trời cười to. Cười trên sự ngốc ngếch của chính mình, cười trên cái tấm lòng chân thật của mình. Giờ phút này - Trong lồng ngực đau đớn kịch liệt làm Lâm Lôi phải bật ho khan, tiếng ho khan trong lồng ngực đau tựa như bị vết đao chém vào. Lúc này hắn ho khan liên tục, ho giống như một người bệnh ho sắp chết, nửa người nằm cuộn hẳn xuống mặt đất tuyết mà ho. “Khụ, phụp!” Miệng kịch liệt ho khan, một ngụm máu tươi thê lương phún ra nhuộm hồng trên mặt tuyết. Lâm Lôi nhìn mảng máu tươi thấm trên tuyết, hắn đột nhiên nhận ra máu tươi giống như một đóa hồng, màu đỏ máu rất giống màu của hoa. Lâm Lôi không khỏi nhớ lại ngày này năm ngoái trong lúc Ngải Lệ Tư tay cầm bó hoa hồng. “Trăng in đáy nước, hoa lồng khung kính, đó chỉ là người trong mộng, tất cả chỉ là hư vô. Ha ha ……” Trên Hương Tạ đại đạo, Lâm Lôi không ngừng cười lớn, tiếng cười thật là thê lương. Vẫn trong bộ nguyệt bạch sắc trường bào, Đức Lâm Kha Ốc Đặc lẳng lặng đứng bên cạnh Lâm Lôi, Đức Lâm Kha Ốc Đặc không lên tiếng, chỉ thương tiếc nhìn hắn, trong lòng cảm thán: “Ài, Lâm Lôi, kỳ thật vẫn chỉ là một đứa nhỏ a.” Năm nay Lâm Lôi bất quá cũng mới mười sáu tuổi. “Lão Tam!” Đột nhiên có một tiếng hét vang lên, Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì ba người trên Hương Tạ đại đạo từ cách đó không xa chạy vội lại, khoảng cách từ nơi này đến Bích Thuỷ thiên đường cũng rất gần, ba người cũng phát hiện Lâm Lôi đứng giữa đường. Đặc biệt khi nhìn thấy một vũng máu trước mặt Lâm Lôi thì sắc mặt càng biến đổi. “Lão Tam, ngươi không việc gì chứ?” “Lâm Lôi.” Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì ba người vội vàng đỡ lấy Lâm Lôi. Lâm Lôi nhìn ba huynh đệ đứng bên cạnh, thong thả lắc đầu: “Không việc gì, các ngươi không cần lo lắng.” Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Ta vốn thích tuyết, nhưng bây giờ mới nhận ra, tuyết thật là thê lương, thật là lạnh lẽo.” “Các người ở lại đây chơi, ta về học viện trước.” Lâm Lôi nói rồi trực tiếp hướng về cuối Hương Tạ đại đạo mà bước đi. Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì ba người nhìn nhau, trong đầu hiện rõ toàn vẻ lo lắng, ngay sau đó ba người lập tức hướng Lâm Lôi mà đuổi theo… Trời đất vẫn cứ đổ mưa tuyết, một vũng ‘Huyết Sắc Mân Côi’ làm kinh động lòng người trên mặt tuyết cũng từ từ bị tuyết đọng bao trùm lên, cuối cùng không còn chút tung tích. (Hết chương 12) Điều không mong muốn cuối cùng cũng đã đến. Đau... Đau đến tan nát con tim! Lệ đắng đã rơi... Sao nỗi đau kia vẫn cứ mãi đeo đẳng trong lòng? Bao hy vọng để rồi phải thất vọng... Rồi đây mối tình đầu ấy sẽ như nụ hồng mong manh được kết bằng máu kia, bị chôn vùi trong băng tuyết ký ức hay sẽ còn đeo đẳng cả đời? Câu hỏi ấy... chỉ thời gian mới có thể trả lời...

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Bàn Long - 盘龙

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Huyền ảo - Huyền huyễn    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Bàn Long - 盘龙 Chương 86:  Thê lương tuyết được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Bàn Long - 盘龙 sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close