Truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh : chương 101:  thương hội chi sự

Trang chủ
Xuyên Không
[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 101:  Thương Hội Chi Sự
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
- Ngụy đại thúc! Lâm Vãn Vinh cả kinh, cơn buồn ngủ nhất thời tiêu tán, quay về phía xe ngựa nói: - Đại tiểu thư, ta đi gặp một người quen, sẽ lập tức trở về ngay. Tiêu Ngọc Nhược vội vén rèm nhưng chỉ nhìn thấy hắn xoay người xuống ngựa, phi nhanh về hướng tửu lầu. Lâm Vãn Vinh tiến vào tửu lầu, chạy thẳng lên lầu ba, trên này rất rộng lớn, khi hắn tìm thấy chỗ mình quan sát lúc nãy thì không còn thấy bóng dáng Ngụy đại thúc đâu cả. Thật kỳ lạ, chẳng lẽ là ta hoa mắt ư? Lão nhân mù rõ ràng đã về nhà, nhưng sao lại xuất hiện ở Hàng Châu này? Trong lòng hắn vừa nghĩ vừa bực bội liền bước xuống lầu. Trong một phòng đặt riêng ở phía trên có đôi mắt vẫn chăm chú nhìn hắn. Một trung niên có sắc mặt hơi tái, mình khoác đạo bào màu vàng, khí chất ung dung, nhìn thân ảnh Lâm Vãn Vinh khẽ nói: - Đó là Lâm Vãn Vinh mà ngươi nói ư? - Bẩm chủ tử, chính là người này. Đứng bên cạnh y là một lão nhân với đôi mắt trống trơn, không ngờ là một người mù. Nghe người trung niên hỏi, lão vội vàng cung kính đáp. Người trung niên hứng thú liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, gật gật đầu nói: - Tiểu tử này cũng tinh lanh, ta và ngươi mới nhàn tọa trong chốc lát mà lại để hắn nhìn thấy. Việc kinh doanh của Tiêu gia gần đây đều là chủ ý của hắn phải không? - Theo nô tài điều tra được thì quả thật là do Lâm Vãn Vinh một tay tạo ra. Lão nhân mù nói. Người trung niên cười: - Hắn trông cũng giống người biết làm ăn. Nhìn dáng ngẩng đầu bước thẳng của hắn cảm giác không phải là dạng người tốt lành, rất đúng so với miêu tả của ngươi, thật thú vị. Xe ngựa ở kia là người của Tiêu gia ư? - Đúng vậy, theo nô tài thì kia là Tiêu gia Đại tiểu thư. Lão nhân cung kính nói. - Tiêu Đại tiểu thư? Trên mặt người trung niên xuất hiện một tia thất vọng, thở dài một cái rồi nói: - Nhoáng cái đã là hai mươi năm qua đi. Không nghĩ tới con gái nàng đã lớn như vậy. Trên mặt hắn phảng phất như đang hồi tưởng rồi nói: - Mấy năm nay ngươi ở tại Tiêu gia, trông Quách tiểu thư như thế nào? - Bẩm chủ tử, theo nô tài thấy, mấy năm nay Quách tiểu thư chịu nhiều đau khổ. Lão gia và thiếu gia của họ Tiêu lần lượt qua đời, toàn bộ Tiêu gia phụ thuộc vào nàng mà sinh tồn, quả thật không dễ dàng. Đến khi Đại tiểu thư lớn lên, nàng mới nhàn rỗi được chút ít. Ngưởi trung niên gật đầu nói: - Cũng không biết nàng có nhớ ta không? Năm đó ta cũng quá cẩn thận, bỏ qua cơ duyên. Lão nhân mù vội nói: - Chủ tử, đúng là năm đó ngài ẩn nhẫn nên mới thành đại sự, nô tài trong lòng bội phục vô hạn. - Ẩn nhẫn gì chứ? Ta đã chịu đựng quá nhiều. Người đó trên mặt hiện lên một tia tàn khốc, lại nói: - Ngươi ở Tiêu gia mấy năm nay, Quách tiểu thư có biết thân phận ngươi không? - Nàng không biết, năm đó nô tài chỉ nói là môn hạ của người bạn cũ của Tiêu lão thái gia, Quách tiểu thư vẫn rất tín nhiệm nô tài. Đến lúc nô tài rời khỏi Tiêu gia, nô tài đã tiến cử Lâm Vãn Vinh này. Lão nhân nói. Trên mặt trung niên nhân khôi phục vẻ lạnh nhạt nói: - Nghe ngươi nhắc tới chuyện này, Lâm Vãn Vinh này thật ra có chút thủ đoạn. Trước hết cứ để hắn bảo hộ chu toàn cho Tiêu gia, những chuyện khác từ từ quan sát. Có thể tìm được một lời tán thưởng của người trung niên nảy thật không dễ, lão nhân mù không vội vàng lên tiếng, ánh mắt trống rỗng như lóe lên chút u quang. Lâm Vãn Vinh về tới trước xe ngựa, Tiêu Ngọc Nhược liếc mắt nhìn hắn hỏi: - Ngươi đi đâu vội vàng như thế chứ? Lâm Vãn Vinh không tìm thấy Ngụy lão nhân, tâm tình không vui, gật đầu nói: - Thấy một người bạn cũ. À, đó là Ngụy đại thúc, Đại tiểu thư ngươi chắc biết chứ? - Ngụy bá? Đại tiểu thư nhíu mày nói: - Ta đương nhiên biết ông ta, đó là môn hạ người bằng hữu của tổ phụ ta. Ông ta đã ở tại Tiêu gia ta đã nhiều năm, mấy tháng trước mới vừa rời khỏi. Ngươi và ông ta biết nhau ư? Hóa ra là môn hạ bạn cũ của lão thái gia, khó trách Ngụy lão không cần làm gì, có thể ở tại Tiêu gia dưỡng lão. Lâm Vãn Vinh thuật lại chuyện xưa của mình và Ngụy lão một lần, Đại tiểu thư gật đầu nói: - Ngươi vốn do Ngụy bá tiến cử, cũng khó trách, Ngụy bá xem mặt đoán người luôn chính xác, nương thân vẫn rất kính trọng ông ta. Lâm Vãn Vinh cười ha ha nói: - Ánh mắt Đại tiểu thư cũng không tệ à. - Da mặt ngươi thật sự dày. Đại tiểu thư nhẹ giọng nói. Chi nhánh của Tiêu gia tại Hàng châu có quy mô trạch viện rất lớn, hơn nữa lại hướng về Tây Hồ. Tại thành Hàng Châu nó được xem như là hoàng kim bảo địa. Chưởng quầy cũng là một phụ nữ khoảng bốn, năm mươi tuổi. - Đại tiểu thư, ngươi đã đến rồi. Chưởng quỹ giữ chặt tay Đại tiểu thư cưởi nói. - Trương nương nương, nhiều ngày không gặp, thân thể người mạnh khỏe chứ? Đại tiểu thư đối với chưởng quầy này rất thân thiết. Trương nương nương cười nói: - Tốt, rất tốt đấy, nhờ phúc phu nhân và tiểu thư. - Đây là nhũ nương của ta thuở nhỏ. Đại tiểu thư giới thiệu với Lâm Vãn Vinh. Nguyên là vú nuôi a, khó trách lại thân thiết như thế, Lâm Vãn Vinh hướng về Trương nương nương chào hỏi: - Trương nương nương, người khỏe a, nhìn người có dáng từ mi thiện mục, chắc chắn là người rất có thiện tâm. Ta gọi là Lâm Tam, từ nay về sau nương nương có gì mong chiếu cố ta nhiều. Trương nương nương mỉm cười nói: - Ngươi đúng là Lâm Tam à, ta đã nghe nhiều người nói qua, quả nhiên tướng mạo tốt. Đã đến Hàng Châu thì ngươi và Đại tiểu thư hãy yên tâm ở chỗ này, mọi việc đều có ta thu xếp. - Nương nương… Đại tiểu thư sắc mặt đỏ bừng vội kêu một tiếng, đại khái nàng nghe ra lời này có chút ý nghĩa khác lạ. Đại tiểu thư thật mẫn cảm, ta không nghĩ đến phương diện này, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc. Đại tiểu thư trên mặt lại thêm đỏ, trừng mắt liếc hắn. Tiêu gia quả nhiên danh bất hư truyền, chi nhánh Hàng Châu không chỉ có vị trí cực tốt. Ở bên Tây hồ chiếm diện tích lớn, lại có nhiều phân viện to nhỏ khác nhau. Đại tiểu thư dường như đã nhìn thấy suy nghĩ Lâm Vãn Vinh, ngạo nghễ nói: - Xử trạch viên này cũng là sản nghiệp tổ tiên của Tiêu gia. Tiêu gia thật sự là một đại địa chủ, không nói tại Kim Lăng có mấy đại trạch mà ở vùng đất vàng của thành Hàng Châu này cũng có hào trạch, thật khiến kẻ khác thán phục. Trương nương nương dẫn một hàng người tiến vào trạch tử, Đại tiểu thư an bài phòng cho mọi người, sau đó hỏi Trương nương nương: - Nương nương, thiếp mời Hàng Châu thương hội viết khi nào thì bắt đầu? Trương nương nương nói: - Có ghi là hai ngày sau tại Tình Vũ lầu trên Tô Đê. Hội trưởng Hàng Châu thương hội đã sớm gửi thiếp đến. Ít nhất cũng còn có hai ngày thời gian, Tiêu Ngọc Nhược gật đầu nói: Vậy trước tiên chúng ta ở lại Hàng Châu nghỉ ngơi hai ngày. Vừa lúc có thể giới thiệu xà phòng thơm với nước hoa trước một lần. Trương nương nương kinh hỉ nói: - Đại tiểu thư, bây giờ nước hoa đã có thể cung ứng ư? Rất nhiều mệnh phụ đã đến hỏi, ta đều phải từ chối. Đại tiểu thư cười nói: - Đã chờ đợi được lâu như thế thì thêm vài ba ngày nữa có xá chi. Lần này đến Hàng Châu chỉ mang theo hạn lượng một trăm bình, người hãy để các tiểu thư, phu nhân đăng ký trước rồi thông báo cho các nàng ấy biết thời gian tiếp nhận cũng không muộn. Trương nương nương khẽ đồng ý. Đại tiểu thư thấy nước hoa tiêu thụ tốt như thế, trong lòng rất là cao hứng, liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh rồi nói với Trương nương nương: - Mấy ngày trước, ta đưa tới cho người xà phòng thơm, hiệu quả thế nào? Thì ra, sau hai ngày Lâm Vãn Vinh hoàn thành thí nghiệm thì Đại tiểu thư đã sai khoái mã mang theo xà phòng thơm tới Hàng Châu thử trước chút phản ứng ở vài nơi. Trương nương nương nói: - Đại tiểu thư chớ lo ngại, ngoại trừ nước hoa thì ở bên ngoài xà phòng thơm cũng rất được hoan nghênh. Đáng tiếc số lượng quá ít, cũng chỉ đưa cho một vài phu nhân, tiểu thư dùng thử. Phản hồi rất tốt, giá cả cũng rất thích hợp. Đại tiểu thư mỉm cười nói: - Xà phòng thơm này trong vòng nữa tháng có thể cung ứng thêm, nương nương người không cần lo lắng. Nói xong với Trương nương nương mấy câu, Đại tiểu thư rất hưng phấn, ngay cả mệt mỏi cũng giảm không ít. Nhìn tất cả mọi người thân hình tiều tụy liền nói: - Hôm nay mọi người đã qua một ngày đường vất vả, cũng mệt mỏi rồi. Ngày mai hãy nghỉ ngơi một ngày, Tây hồ có thập cảnh nổi tiếng thiên hạ, chúng ta đến đó tản bộ. Nàng nói đến đây, không biết vô tình cố ý, liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh. Ngày trước Lâm Vãn Vinh cũng đến Hàng Châu vài lần, với Tây hồ tuy nói không quen thuộc, nhưng cũng không thể nói là xa lạ, hắn cười ha ha nói: - Cứ như thế đi, ngày mai ta đây đi theo Đại tiểu thư, cũng là để tránh gặp chuyện rắc rối. Nước hoa và xà phòng thơm được hoan nghênh tại Hàng Châu, Đại tiểu thư tâm tình thật tốt, cũng cười nói: - Cũng tốt, các ngươi ngày mai đều đi theo ta. Ta đến Hàng Châu này mấy lần, cũng không có dịp tản bộ Tây hồ, vừa lúc ngày mai có chút thời gian. Đại tiểu thư đã hứng thú như thế, lại có kinh phí đi dạo, kẻ ngu mới không đi. Lâm Vãn Vinh trở lại phòng mình, mệt mỏi ngáp dài. Vừa mới chợp mắt, lại nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, thanh âm của nha hoàn Tiểu Thúy truyền đến nói: - Tam ca, Đại tiểu thư mời ngươi đến nói chuyện. Làm gì thế, đã trễ thế này cũng không cho người ta nghỉ ngơi một chút, nha đầu kia làm việc thật liều mạng a. Phòng của Đại tiểu thư nắm đối diện với phòng của Lâm Văn Vĩnh. Vừa đến cửa phòng đã thấy nàng mới vừa rửa mặt chải đầu, nụ cười ngọt ngào, ánh mắt thân thiện đang nhìn hắn mỉm cười. Cảm thấy từ trên người Đại tiểu thư truyền đến mùi hương nhè nhẹ, trong lòng Lâm Vãn Vinh có chút rung động, cô nàng này bắt đầu ôn nhu cũng thật sự quyến rũ. Tiêu Ngọc Nhược liếc mắt nhìn hắn nói: - Lâm Tam, ngươi ngồi xuống nói chuyện đi. Có lẽ vì là ban đêm, thanh âm của Đại tiểu thư trở nên nhỏ nhẹ hiếm có: - Hôm nay trải qua một ngày đường dài, ngươi cũng mệt mỏi nhỉ. Chúng ta nói chuyện nhanh để ngươi sớm trở về nghỉ ngơi. Lâm Vãn Vinh cười nói: - Đại tiểu thư, nữ tử như ngươi có thể chịu đựng được như thế, ta có cái gì là mệt mỏi chứ. Tiêu Ngọc Nhược cười khổ nói: - Ta đã sớm quen việc di chuyển như vậy. Hôm nay ta mời ngươi đến là muốn nói sự tình thương hội Hàng Châu năm nay cho ngươi. Hai ngày tới, ta sẽ để ngươi tham gia hộ” năm nay. Cơ hội hiếm có, ngươi phải chú ý quan sát và học tập. Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi: - Đại tiểu thư, Hàng Châu thương hội là làm cái gì? Đại tiểu thư gật đầu nói: - Hàng Châu thương hội, đơn giản mà nói thì chính là liên minh các đại thương hộ ở Hàng Châu. Bọn họ đều là long đầu, kiều sở tại các ngành, nắm trong tay việc kinh doanh cả một tỉnh Triết Giang, thế lực thập phần to lớn. Đại tiểu thư vừa nói, Lâm Vãn Vinh liền hiểu ra, hỏi: - Kim Lăng cũng có thương hội chứ? - Đương nhiên có. Đại tiểu thư gật đầu nói: - Kim Lăng thương hội thực lực không thua sút Hàng Châu thương hội. Những năm trước thì Tiêu gia chính là long đầu của Kim Lăng thương hội. Sau này nhà chúng ta suy sụp, chức hội trưởng cũng nhường cho người khác. Giang Nam trù phú, thiên hạ sung túc, hai tỉnh Giang Chiết, nắm giữ sinh mệnh kinh tế của thiên hạ, có thể nói Kim Lăng thương hội là thương hội thế lực nhất cả nước. Giữa hai bên qua lại thập phần mật thiết, niên hội hàng năm đều mời nhau. Niên hội năm trước đã cử hành tại Kim Lăng nên niên hội năm nay đến phiên Hàng Châu. Trao đổi với nhau giữa các tổ chức thương nghiệp cùng loại là rất bình thường, Lâm Vãn Vinh cũng có thể hiểu được liền hỏi tiếp: - Niên hội năm nay chủ yếu là làm gì? Đại tiểu thư nói: - Ngoại trừ thảo luận một chút về tình thế kinh doanh của hai tỉnh Giang Chiết một năm nay, dĩ nhiên là sẽ đề cập cả việc làm thế nào để hưng thịnh việc buôn bán trong đợt tới. Thương hội hai nơi đều có thực lực rất lớn, cho nên thương hộ hai vùng Giang Chiết đều lấy việc tham gia niên hội là vinh dự. Lâm Vãn Vinh suy nghĩ một chút nói: - Đại tiểu thư, ngươi đêm khuya tìm ta đến, có phải là niên hội này có việc gì khó xử ư? Đại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn tán thưởng nói: - Lâm Tam, nếu là mọi năm tham gia niên hội thì ta cũng không có gì lo lắng. Nhưng năm nay phương hướng kinh doanh của chúng ta gần đây xuất hiện biến hóa rất lớn, đương nhiên sẽ bị mắt người khác chú ý. Trong đó lợi nhuận của nước hoa và xà phòng thơm rất cao, niên hội này sợ là phát sinh sóng gió. Lâm Vãn Vinh hiểu được ý tứ Đại tiểu thư “người sợ nổi danh, heo sợ mạnh”, Tiêu gia mấy năm kinh doanh quần áo, tình trạng càng lúc càng khó khăn. Gần đây lại tìm ra hai món thu lại doanh thu quá lớn, đương nhiên khiến cho người khác đố kị. Niên hội này chính là thịnh hội cao nhất của phú thương Giang Chiết, không đến thì không được, đến thì phải chịu khổ, thật sự phiền toái. Lâm Vãn Vinh suy nghĩ nói: - Đại tiểu thư, Tiêu gia chúng ta thuộc về Kim Lăng thương hội, vậy Kim Lăng thương hội cũng nên duy hộ ngươi chứ. Đại tiểu thư cười khổ nói: - Nếu là mọi năm thì còn có thể, năm nay sợ là không được. Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi: - Vì cái gì? Tiêu Ngọc Nhược liếc mắt nhìn hắn nói: - Ngươi đã đắc tội người ta rồi. Còn muốn người khác bảo hộ ngươi như thế nào hả? Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói: - Hội trưởng Kim Lăng thương hội là Đào Đông Thành? Đại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn nói: - Rốt cuộc thì ngươi không có ngốc. Sau khi Tiêu gia ta suy sụp, Đào Đông Thành thay thế, trở thành long đầu Kim Lăng thương hội. Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhớ tới một chuyện: - Đào Uyển Doanh kia là muội muội Đào Đông Thành? Đại tiểu thư liền gật đầu, Lâm Vãn Vinh cươi hắc hắc, quả nhiên không ngoài sở liệu, xem dã tính của cô nàng kia, đã biết là chưa có ai quản nổi mà. Lâm Vãn Vinh nói tiếp: - Đại tiểu thư, ta còn một chuyện cần thỉnh giáo, Tô Hàng thương hội trên toàn quốc có địa vị trọng yếu như thế, kinh thành có hay không có người đến tham gia niên hội? Đại tiểu thư ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn, nói: - Ngươi thật có chút nhãn quang, Tô Hàng thương hội địa vị đặc thù, tại niên hội hàng năm hoàng thượng đều phái đại biểu đến, năm nay không biết phái người nào? Quả nhiên không ngoài sở liệu, Giang Nam lương thương, hoàng đế tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn, niên hội tại Tô Hàng thương hội tất nhiên có nhân vật trọng yếu đến. Thấy Lâm Vãn Vinh trầm tư suy nghĩ, Đại tiểu thư than nhẹ nói: - Ta và ngươi nói chuyện này, cũng là hy vọng ngươi sớm chuẩn bị tốt, không đến lúc đó tay chân vô dụng. Lâm Vãn Vinh nhìn thấy ánh mắt có chút u sầu lo âu của Đại tiểu thư liền cười nói: - Đại tiểu thư, mọi chuyện đều có cách giải quyết, bây giờ không cần suy nghĩ quá nhiều. Chẳng lẽ đã quên hôm qua ta và ngươi nói chuyện ư? Muốn học thoải mái thì phải học cách phát tiết. Đại tiểu thư mỉm cười, nói: - Ta nghe ngươi nói xong mới định đến du ngoạn Tây Hồ. Nếu là lúc trước có tâm trạng này, thật sự sẽ không thể rời khỏi đây. Lâm Vãn Vinh cười không nói gì, trong lòng hắn còn nghĩ đến chuyện thương hội. Ham muốn của con người quả là vô hạn, nếu đúng như Đại tiểu thư nói thì bây giờ mọi người đều giương mắt nhìn Tiêu gia, tình hình này đối với Tiêu gia quả không tốt.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh Chương 101:  Thương Hội Chi Sự được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close