Lâm Văn Vinh ồ một tiếng: “Con mẹ nó, ta cứ lo ở Đại Hoa này Diamond dịch thành cái tên khác, bây giờ cũng yên tâm rồi, cũng đều gọi là kim cương như nhau thôi.”
Lâm Văn Vinh mỉm cười nói:
- Đào công tử, tuy có được viên kim cương thứ phẩm nhỏ bé này nhưng e rằng cách phân biệt thế nào thì căn bản là ngươi không biết. Chọn lựa kim cương thì phải chú trọng về màu sắc, độ dày, độ bóng, tính khúc xạ. Theo bốn điểm này mà xem xét, viên trong tay Đào công tử quả thật là đồ kém chất lượng, nói là hàng loại hai, hoàn toàn không hề quá. Kim cương chân chính phải cứng rắn, thuần chất, sáng rực rỡ, trải qua ngàn năm cũng chẳng thay đổi mãi lưu truyền vĩnh viễn. Người Tây phương đem sự bền chắc không thể hủy của kim cương cùng tình yêu trọn đời chung thủy liên hệ với nhau, khiến kim cương trở thành lễ vật tốt nhất để biều đạt tình yêu, tượng trưng cho tình cảm nam nữ vĩnh viễn không phai nhạt, không thể chia lìa. Ánh sáng năm màu, tượng trưng cho tình yêu đôi lứa tựa như ngọn lửa tình phong phú mà lại rực rỡ. Trắng trong tinh khiết thì tượng trưng cho tình cảm vô tư…, ngụ ý sâu sắc khôn cùng.
Đang ngồi ở đây đều là những thương nhân, đối với sự vật mới mẻ đều có sự hiếu kì rất to lớn. Mặc dù có cái gì mà Hy Lạp ngữ, Arap ngữ, Tây Dương ngữ, bọn họ đều không hiểu nhưng sau một hồi nghe Lâm Vãn Vinh diễn giải, cũng đã in sâu vào trong đầu bọn họ. Có thể đem kim cương này ra giải thích hợp lý được như thế, Lâm Tam này hẳn là không có nói lời giả dối. Ngay cả Đào Uyển Doanh nghe được cũng có chút say mê, theo lời này của hắn, kim cương này không phải vật mà nữ tử yêu quí nhất đấy sao!?
Đại tiểu thư ngơ ngác nhìn Lâm Tam và thầm nghĩ: “Tên này thật xấu xa vậy mà cũng thật sự biết được vật này, lại còn có thể biết được lai lịch rất rõ ràng, không biết còn che dấu bao nhiêu bản sự nữa.”
Từ Vị tài học đứng đầu thiên hạ, thời còn trai trẻ cũng từng gặp qua người Tây Dương, cũng chưa từng nghe qua về kim cương, hôm nay nghe xong Lâm Văn Vinh giải thích một phen, nhịn không được gật gật đầu: “Thiên hạ to lớn, còn biết bao nhiêu vật chưa tường tận. Lâm Tam này, quả thật biết nhiều hiểu rộng!”
Vô cùng khó chịu hẳn là Đào Đông Thành rồi, hắn hừ một tiếng:
-Lâm Tam, ngươi chớ đắc ý, đó là ngươi đoán trúng tên, còn chưa nói ra xuất xứ của nó, không thể tính ngươi thắng.
Lời của hắn ý là danh tự đã đoán đúng. Đại tiểu thư nghe xong liền vui vẻ, tâm hồn đang lâng lâng cũng từ từ hạ xuống. Lâm Văn Vinh mỉm cười:
- Đào công tử chớ vội vàng, xuất xứ này ta còn chưa nói mà.
Chúng nhân đều giương tai lên , nghe Lâm Tam nói ra xuất xứ.
- Xuất xứ của kim cương, trong “Kinh thi” cũng cũng đã nêu rõ ràng, “tha sơn chi thạch, khả dĩ công ngọc”(3), hẳn chư vị đang ngồi đây đều đã nghe qua, cẩn thận suy ngẫm lại câu nói nổi tiếng này đều có thể thấy ý tứ trong đó! Nó là đá núi, tên là kim cương nên coi như là đá kim cương. Lão tổ tông của chúng ta sớm phát hiện nên trong Đại Hoa ta cũng có kim cương.
Lâm Vãn Vinh cười rồi tiếp:
- Bất quá, khối kim cương này trong tay Đào công tử, thực tế là do Tây Dương truyền tới. Kim cương trên thế giới này, phát hiện sớm nhất là Ấn Độ, rồi ở lưu vực sông Amazon của Nam Mỹ cũng sản xuất số lượng lớn, tiếp sau đó tại Nam Phi phát hiện ra lượng lớn mỏ Kim Cương. Người Tây Dương vũ lực cường đại, dùng sử dụng thủ đoạn bóc lột mà cướp Kim cương đem đi gia công lại rồi vận chuyển khắp nơi trên thế giới. Khối này trong tay Đào công tử, đó là từ Tây Dương mà đến, căn nguyên không ngoài ba xứ ở trên.
Lâm Văn Vinh cười hướng tới Đào Đông Thành nói:
- Đào công tử, lại mượn kim cương của ngươi dùng một chút.
Đào Đông Thành nghiến răng căm giận mà không thể phản bác, chỉ đành hừ một tiếng.
Lâm Văn Vinh nâng viên kim cương lên quá đỉnh đầu, cười nói:
- Mọi người mời xem, bên mép của kim cương này, đều là cắt sửa thành góc vuông. Lưu đại tỷ là hành gia trong nghề gia công, xin tỷ cho mọi người biết sao lại thế này?
Lưu Nguyệt Nga cẩn thận nhìn viên kim cương kia, nghiêm nghị nói:
- Lưu gia ta tuy được tổ truyền nghề trạm khắc ngọc nhưng cũng không thể cắt gọt chỉnh tề như thế. Giờ xem kỹ lại, dứt khoát là chẳng phải cắt bằng tay.
Lâm Văn Vinh giơ ngón cái nói:
- Hành gia đúng là hành gia, một lời trúng điểm cốt yếu. Kim cương này đúng là cắt bằng máy, mới có thể tinh tế như thế.
Chúng nhân lập tức thì xì xào bàn tán, Lưu Nguyệt Nga là hành gia trong nghề đánh bóng phỉ thúy châu báu, nàng ta không mài được, cái máy kia sao lại khả năng như thế a.
Từ Vị kinh ngạc:
- Lâm tiểu ca, cái này thực sự tài nghệ của người Tây Dương sao? Ta năm xưa cũng gặp qua một người Tây Dương mà chưa từng nghe nói bọn họ có khả năng làm được a!
Lâm Văn Vinh thở dài:
- Từ đại nhân, vạn vật đều có biến hóa, chớ lấy ánh mắt ngày xưa mà nhìn. Theo cách cắt kim cương này mà nói, người Tây Dương hiện tại đúng là gia công bằng máy, đã là hơn Đại Hoa ta một bậc. Nhưng đại hoa ta có vô số thợ thủ công khéo léo, chỉ cần nỗ lực thêm nữa, ngày sau có thể vượt qua, chúng ta cũng không thể bị xem thường.
Từ Vị gật gật đầu, Lâm Văn Vinh tiếp tục nói:
- Vì sao ta nói khối trong tay Đào công từ là đồ hạng hai? Ngoại trừ điều ta trình bày qua lúc trước là màu sắc, độ dày, độ cứng … vài yếu quyết phân biệt bên ngoài thì điểm trọng yếu khác chính là ở phương pháp cắt. Một khối kim cương chân chính là vô cùng trân quý, nhất định phải qua công đoạn mài dũa tinh tế, đánh bóng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không xuất hiện với cái hình lăng giác như vậy. Chỉ có những hàng thứ phẩm hạng hai mới được làm sơ sài rồi bán đi thôi.
Lâm Văn Vinh quan sát tính tế, những lời này lại hợp lý lọt tai làm mọi người đều gật gật đầu kêu phải, Từ Vị nghe được trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, nhìn Đào Đông Thành nói:
- Đào công tử, ngươi có hài lòng với câu trả lời của Lâm Tam không?
Đào Đông Thành sắc mặt trắng bệch, hiểu biết của hắn đối với Kim cương thật sự có hạn, Lâm Tam nói một phen, ngay cả chính hắn cũng thấy thiệt không biết phản biện ra sao, hắn cắn chặt răng nói:
- Từ đại nhân, kim cương này là do tháng trước tiểu nhân đến Hải An, bắt được hai tên ngoại lai không biết từ nơi nào phiêu lưu tới, lấy được từ trong tay bọn họ.
- Đám người ngoại lai kia tóc vàng mắt xanh, da trắng phải không?
Từ Vị hỏi.
Đào Đông Thành đáp:
- Đúng là như thế, lần này tới Hàng Châu, tiểu nhân có đem bọn họ theo bên người để giao cho đại nhân nên hiện tại ở dưới lầu. Tây Dương kia cũng không biết có bao nhiêu nước, tiểu nhân cũng không biết đám người đó là người nơi nào, nếu Lâm Tam có thể hỏi được, trận này xin thua tâm phục khẩu phục.
Từ Vị vội vàng vung tay ra lệnh:
- Mang người Tây Dương giải lên đây.
Chỉ trong chốc lát, hai tên lính áp giải hai người Tây Dương thần sắc mệt mỏi đi lên. Hai người này cao cao, mắt xanh tóc vàng, sắc mặt vàng vọt, hốc mắt lõm sâu, quần áo rách rưới tả tơi, tựa hồ là trải qua khổ ải trong một thời gian dài. Mọi người ở đây tuy đều nghe qua về người Tây Dương, đại bộ phần lại là lần đầu nhìn thấy, rất nhiều người kêu lên sợ hãi.
Ngôn ngữ Tây Dương với ngôn ngữ của Đại Hoa khác biệt rất lớn, hiện tại lại không có người thông dịch. Từ Vị liếc mắt nhìn Lâm Văn Vinh hỏi:
- Lâm tiểu huynh đệ, ngươi xem nên làm gì bây giờ?
Hiện tại Từ Vị đối với hắn có cảm giác rằng hắn thật sự có điểm cao thâm khó lường: “Lâm Tam này, hiểu biết đích thực không ít. Hắn đem lịch sử và nguồn gốc của kim cương nói rõ ràng nguồn gốc, xuất xứ minh bạch như thế, không chừng lại có thể giao tiếp thành thạo với những người Tây Dương này”.
Đại tiểu thư cũng lần đầu tiên thấy người Tây Dương, nhịn không được giữ chặt tay áo Lâm Tam nói:
- Lâm Tam, nguyên lai người Tây Dương sao nhìn giống như ngưu đầu vậy?
Lâm Văn Vinh hi hi cười:
- Chính xác, không thể làm Đại tiểu thư hứng thú được.
- Đáng ghét!
Đại tiểu thư ngúng ngẩy liếc hắn một cái, lộ ra hết phong tình của tiểu nữ tử.
Lâm Văn Vinh đi đến trước mặt người Tây Dương xí xa xí xô tuôn ra một tràng, người Tây Dương kia sắc mặt vui vẻ cũng xí xa xí xô gật gật đầu, mọi người trong sảnh đều không hiểu được hai tên này đang nói gì. Còn Từ Vị lại mừng rỡ: “Lâm Tam đúng là có khả năng nghe hiểu ngôn ngữ Tây Dương, nhân tài, đúng là nhân tài!”
Nói chuyện một lúc lâu, mọi người đều bắt đầu kinh ngạc. Nguyên là người Tây Dương kia thình lình từ trên người lấy ra một viên kim cương bằng nửa ngón út, cung kính đưa cho Lâm Vãn Vinh. Viên kim cương này trong suốt vô cùng, như là thủy tinh trong suốt, tại điểm ánh mặt trời chiếu xuống, lóe lên ánh sáng lung linh rực rỡ, tráng lệ phi thường, làm người ta không dám nhìn thẳng vào. Viên kim cương của Đào Đông Thành đúng là hàng loại hai, đem ra so sánh thì thật là đom đóm với trăng rằm, khác biệt tựa như trời và đất.
Mọi người đều ngây ngất, những nữ tử trong sảnh trống ngực bắt đầu thình thịch, một viên kim cương như thế, có thể nào lại không hấp dẫn ánh mặt của các nàng. Lâm Văn Vinh nhận lấy viên kim cương kia, quay đầu lại cười hì hì:
- Hỏi rõ ràng rồi, người này tên là Tháp Ốc Ni đến từ Pháp Tây Lan, hắn qua lại giữa Ấn Độ và Châu Âu, chuyên buôn bán kim cương. Bởi vì gió bão trên biển, thuyền của họ lạc mất phương hương, không ngờ lại lưu lạc tới Đại Hoa ta.
Từ Vị vừa mừng vừa kinh ngạc, nhìn Đào Đông Thành nói:
- Đào công tử, người có gì để nói.
Trận này vốn là thắng chắc, lại bị Lâm Tam phá sạch sành sanh, Đào Đông Thành sao lại không giận. Sắc mặt hắn tái nhợt, cắn chặt răng nói:
- Trận này, ta thua.
- Lâm Tam…
Đại tiểu thư kêu to một tiếng, vui sướng giữ chặt tay áo hắn, vừa khóc lại vừa cười.
Lâm Văn Vinh cười nói:
- Đã sớm nói rồi mà, ta là thiên hạ đệ nhị tài tử.
Đại tiểu thư che cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt xen lẫn với cả tiếng cười, khóc cũng không ra tiếng nói:
- Ngươi là tên xấu xa khoác lác!
Thua trận thứ nhất, trận thứ hai là đấu võ, không được thất bại nữa. Đào Đông Thành gọi tới bên cạnh một người, hướng về hắn thì thầm một trận, trong mắt bắn ra một tia sáng ngoan độc, người nọ bên cạnh hắn thần quang yên ổn, liếc mắt nhìn lại , tuyệt đối là một cao thủ võ thuật.
”Con mẹ nó, đoán chừng tiểu tử này muốn ta cùng với tên kia luận võ, muốn hạ độc thủ với ta” Lâm Văn Vinh âm thầm tính toán: “Lão tử sẽ cho các ngươi toại nguyện!”
Đại tiểu thư thì thầm hỏi:
- Lâm Tam, trận đấu võ công này do chúng ta xuất đề, ngươi nghĩ xem chúng ta nên xuất đề gì thì được?
Lâm Văn Vinh khẽ nói:
- Đại tiểu thư, đề này hẳn là nàng muốn đối rồi?
Đại tiểu thư trên mặt hồng lên một chút, có nam nhân trước mặt này chống đỡ, nàng tựa hồ trở lên nhỏ bé, nàng đỏ mặt một chút nói:
- Đấu văn thì ngươi đáp được rồi, võ công ngươi nghĩ biện pháp luôn đi.
“Nha đầu này, tưởng thông minh như thế mà lại không đề xuất cho lão tử một chủ ý gì hay ho ư?” Lâm Văn Vinh cười khổ liếc mắt nhìn nàng hỏi:
- Đại tiểu thư, nàng tin hay không tin ta?
Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh Chương 117: Phần II được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất?
TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc.
Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu.
TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm.
Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.