Truyện [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) : chương 361: phun vào mặt ngươi

Trang chủ
Lịch sử
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Chương 361: Phun vào mặt ngươi
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn môn vô thượng phẩm, thế tộc vô hạ phẩm!

Chính là vì một câu này, cho nên ai cũng dự đoán cuộc sống của Hàn Nghệ ở Ngự Sử Đài sẽ không quá tốt. Muốn thấy phải không? Rồi ta sẽ cho các ngươi thấy.

Thế là ngày đầu tiên Hàn Nghệ nhậm chức trở về, nhận được không phải là lời chúc mừng, mà là lời quan tâm và an ủi.

Nhưng Hàn Nghệ cũng không có vì vậy mà cảm thấy kinh ngạc, bởi vì ở hậu thế cũng là như thế, ở cái xã hội hơn một nghìn năm sau, cũng tại mảnh đất Trung Quốc này, đều tràn ngập hơi thở tiền bạc, cho dù là mua một cái bánh bao.

So sánh ra, hiện giờ vẫn còn tốt chán, ít nhất sẽ không làm cho người ta phẫn uất. Bởi vì đây là quy ước đã được định rõ, tuy rằng nó không công bằng, nhưng ít ra cũng có thể xem là danh chính ngôn thuận, không giống như hậu thế, đều là giao dịch ngầm sau lưng, dùng tiền và thế lực làm những việc pháp luật không cho phép, điều này càng thêm bất công.

Hôm sau.

Hàn Nghệ vẫn đúng giờ chạy tới Ngự Sử Đài.

Vừa vào cửa đã thấy đám người Hoắc Nguyên Đức đang đứng trong đại sảnh nghị sự rồi, bởi vì rất nhiều Ngự Sử đều đi ra đi ngoài tuần tra, cho nên ở chỗ này cũng chỉ còn mấy người bọn họ.

Vì sao Hàn Nghệ thích Ngự Sử Đài, mà không phải là Tam tỉnh, chính là vì Tam tỉnh suốt ngày đều phải viết lách nọ chai, xem cái này nhìn cái kia, mà Ngự Sử Đài hoàn toàn không cần, công việc hằng ngày hoàn toàn là nhờ cái miệng.

Hoắc Nguyên Đức vừa thấy Hàn Nghệ vào cửa, lập tức biến sắc, thân hổ lay động, kiểu lay động như như sắp vét sạch khí lực bản thân gã vậy, nhíu mày không vui nói: "Hàn Nghệ, sao ngươi luôn là người đến cuối cùng vậy?"

Hàn Nghệ có vẻ sợ hãi không thôi, vội vàng chạy qua, chắp tay nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi, vãn bối. . . hắt xì."

Vừa nói được một nửa, hắn đã nhảy mũi hắt xì một cái, lập tức phun đầy mặt Hoắc Nguyên Đức.

Hoắc Nguyên Đức dính trọn nước mũi và nước miếng của Hàn Nghệ, cả người ngây ra như phỗng, mà đám người Đinh Mão, La Văn cũng trợn mắt há hốc mồm.

Hàn Nghệ vô cùng sợ hãi nói: "Ngại.."

"A!"

Hoắc Nguyên Đức kinh hãi hét lên một tiếng, nhảy cẫng tại chỗ, hai tay lau lung tung cái mặt.

Woa! Khoa trương vậy sao, đúng là tư liệu nói không sai, Hoắc Nguyên Đức này đích thật khá thích sạch sẽ. Hàn Nghệ nhìn thấy mà thiếu chút nữa đã cười ra tiếng

"Hàn Nghệ, ngươi... ngươi dám nhổ nước miếng lên mặt bản quan. Ta... ta sẽ không tha cho ngươi."

Rõ ràng là một câu nói từ một người đàn ông, nhưng khi nói ra từ trong miệng Hoắc Nguyên Đức, thì nghe như có hương vị ẻo lả sao sao ấy.

Khuôn mặt Hàn Nghệ ủy khuất đến sắp khóc, dùng tay áo lau nước mũi nói: "Hoắc ngự sử, thật là xin lỗi, tại hạ vì không muốn phụ lòng kỳ vọng của Trương Trung thừa, tối hôm qua đã cầm đèn xem danh sách cả đêm, không cẩn thận bị cảm lạnh."

"Thối lắm, ngươi rõ ràng là cố ý."

Hoắc Nguyên Đức chỉ vào Hàn Nghệ mắng.

Hàn Nghệ nói: "Oan uổng quá! Tại hạ thật sự không cố ý mà, để ta giúp ngài lau nhé." Nói xong liền giơ tay áo lên.

Hoắc Nguyên Đức thấy trên tay áo của hắn bị thấm ướt một mảng, ghê tởm đến sắp ói ra, sợ tới mức vội vàng tránh ở phía sau Tưởng Hiến, giận dữ hét lên: "Ngươi ngươi đừng có tới đây."

Đang lúc lúc này bỗng nghe thấy ngoài cửa nói: "Có chuyện gì thế?"

Mấy người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Minh đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt giận dữ nhìn bọn họ.

"Trung thừa, ngài tới thật đúng lúc."

Hoắc Nguyên Đức vừa thấy Trương Minh, thì như nhìn thấy cứu tinh vậy, kích động chạy tới, chỉ vào Hàn Nghệ nói: "Tên tiểu tử Hàn Nghệ này công nhiên trêu cợt ta, cố tình nhổ nước miếng vào mặt ta, bọn La Ngự sử có thể làm chứng."

Trương Minh vừa nghe liền giận tím mặt, tiến tới quát: "Hàn Nghệ, ta biết ngươi xuất thân đường phố, trên người tính cách vô lại khó trừ, nhưng ngươi cũng phải nhìn cho rõ, nơi này là Ngự Sử Đài, không phải là hẻm Bắc dơ bẩn kia của ngươi, ngươi dám càn quấy ở đây, ta nhất định không tha cho ngươi."

Chỉ bằng ngươi á? Có gan thì thử xem! Hàn Nghệ thất kinh nói: "Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm mà, ta thật sự không phải... hắt xì!"

Hắn lại hắt xì một cái, trực tiếp phun vào mặt Trương Minh.

Vẻ mặt lúc này của Trương Minh hoàn toàn không khác gì vẻ mặt của Hoắc Nguyên Đức lúc này, hệt như anh em ruột.

Cái hắt xì này phun vào mặt Trương Minh, nhưng vẻ mặt Hàn Nghệ lại đau khổ tới vặn vẹo, rưng rưng nói: "Trung thừa, hiện tại ngài đã biết ta không phải cố ý rồi chứ."

Trương Minh đột nhiên ngẩn ra, ông ta còn chưa mở miệng, thì Tưởng Hiến đã xông lên, một tay túm lấy cổ áo Hàn Nghệ, ngửa đầu nói: "Tên nông dân nhà ngươi thật to gan, dám mạo chạm Trung thừa, ta phải giáo huấn ngươi một phen."

Gã là một giới vũ phu, tính tình khá táo bạo, trông thật là hung thần ác sát nha.

Bất quá Hàn Nghệ chính là bị dọa mà lớn lên đấy.

Đại ca à, ta đây đang giúp ngươi báo thù đó! Hàn Nghệ khóc lóc hô to: "Tưởng Ngự Sử, ta... ta...!"

Tưởng Hiến vừa thấy Hàn Nghệ há miệng ra, đã sợ tới mức nhảy lùi lại.

Nhưng lần này Hàn Nghệ lại không có hắt xì, giơ tay lên xoa xoa cái mũi, thì chợt nghe một tiếng loạt xoạt nhỏ, chỉ thấy một tấm vải trắng chi chít chữ rớt xuống mặt đất.

Sắc mặt Hàn Nghệ cả kinh, vội vàng cúi xuống nhặt miếng vải trắng kia lên, cất vào trong tay áo, thần sắc có vẻ vô cùng hoảng loạn, ngó qua ngó lại một cái.

Đám Ngự Sử Đài này đều vô cùng mẫn cảm với mấy thứ có văn tự, Trương Minh vừa thấy, lập tức quăng luôn chuyện hắt xì qua một bên, chỉ vào Hàn Nghệ nói: "Hàn Nghệ, ngươi đang giấu cái gì đấy?"

Hàn Nghệ giấu hai tay sau lưng, hoảng loạn lui về sau, nói: "Đâu có gì, đâu có gì đâu."

"Không có gì à?"

Trương Minh hừ nói: "Bản quan đã nhìn thấy rồi, ngươi còn dám giấu diếm sau, mau lấy ra đây."

"Không, không được, cái này không thể đưa cho các ngươi được."

Hàn Nghệ khẩn trương nói.

Trương Minh thấy như vậy, làm sao có thể bỏ qua, nói không chừng chính là báo cáo buộc tội bọn họ, nháy mắt ra hiệu với Tưởng Hiến một cái.

Tưởng Hiến lập tức xông lên phía trước, một tay liền bắt được Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ hoảng loạn kêu lên: "Không được, không được, ta sẽ kêu lên đấy."

Hai người La Văn và Hoắc Nguyên Đức thấy vậy cũng khẩn trương chạy tới, cưỡng ép lấy tấm vải trắng từ trong tay áo Hàn Nghệ ra, sau đó đưa cho Trương Minh: "Trung thừa, mời ngài xem qua."

Trương Minh nhìn Hàn Nghệ hừ lạnh một tiếng, rũ tấm vải trắng ra, nhìn xong thì sửng sốt, có vẻ không giống báo cáo gì đó, không khỏi thì thầm: "Chứng phong hàn, bất định hướng, bất quy tắc, hắt hơi, xổ mũi bất kỳ lúc nào. Dùng gừng miếng, đương quy, mỗi ngày một lần, bảy ngày mới có thể khỏi hẳn. Trịnh trọng nhắc nhở, bệnh này là bệnh có độ lây lan cao, tránh tiếp xúc với người khác. Trịnh trọng nhắc nhở, đây là bệnh. Chuyện quan trọng viết ba lần."

Trương Minh ngẩn người, rồi nhìn về phía Hoắc Nguyên Đức.

Hoắc Nguyên Đức chóp chớp mắt nhìn qua, ngay sau đó ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tưởng Hiến đang ôm lấy Hàn Nghệ, trong ánh mắt tràn đầy kính nể.

Tưởng Hiến nhíu mày, nhìn Hàn Nghệ, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Có ý gì đấy?"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Tưởng Ngự Sử, ngài đừng có tin nha. Đây đều là do đám quỷ đạo sĩ kia viết ra để lừa tiền ta, còn nói cái gì mà tiếp xúc thân thể cũng sẽ lây bệnh, điều này làm sao có thể, ta chết cũng không tin!"

Lời con chưa dứt, Tưởng Hiến đã nhảy lùi 5 bước.

Không hổ là xuất thân vũ phu, thân thủ quả nhiên mạnh mẽ.

...

Qua một lát sau.

"Trung thừa, Trung thừa, các ngươi nhất định phải tin tưởng ta nha, mấy cái này thật sự đều là do tên đạo sĩ kia lừa gạt. Ta đây chẳng qua là bị cảm lạnh thông thường, các ngươi không thể phụ lòng của một thanh niên có quyết tâm mang bệnh đi làm nha...... Trung thừa ơi, Trung thừa à, con mẹ nhà ngươi, ha ha ha ha, đêm nay ta không tin các ngươi còn có thể ngủ được, lo mà đi mua thuốc đi. Đáng tiếc tên Lư Sư Quái kia quá nguyên tắc rồi, nếu y có thể viết tên mình lên tâm vải, thì có khi bọn chúng đã tè ra quần."

Hàn Nghệ vừa cười ha hả, vừa lấy ra cái khăn. lau đi tất cả bệnh trạng trên mặt, cả người tinh thần sáng láng, nào có nửa điểm gì giống người bị bệnh, uy phong đi về hướng hẻm Bắc.

Sau khi biết được tình hình của Ngự Sử Đài, Hàn Nghệ thiệt tình cũng lười tới nơi này để khiến cho người khác không vui, nói không chừng còn có thể làm chậm trễ việc bọn họ buộc tội mình. Nhưng hắn cũng biết, nếu mà hắn xin nghỉ phép, bọn họ không nhất định sẽ đồng ý, nói không chừng còn có thể mượn chuyện này để giáo huấn hắn. Hiện tại hắn thực sự không có thời gian để đôi co cùng bọn họ, biện pháp tốt nhất chính là bị bọn họ đuổi ra, khóc lóc cầu xin hắn đừng đi làm, giống như bây giờ vậy.

Hôm nay là ngày rút thương cuối cùng, hẻm Bắc vẫn còn đông kín người, nhưng so với ngày thứ hai, thì nhân số đã có xu thế giảm xuống rõ ràng.

Nhưng điều này cũng không khiến người ta ngoài ý muốn, bởi vì hai ngày trước hot như thế, là vì tất cả mọi người cảm thấy mới mẻ, hơn phân nửa đều là do đám con cháu quý tộc kia khởi xướng.

Không sao cả, trải qua lần này, mọi người đã có nhận thức hoàn toàn mới đối với hẻm Bắc, từ số lượng người hôm nay tới là có thể nhìn ra lốm đốm, bọn họ đã thật sự thích đến hẻm Bắc mua đồ.

Hàn Nghệ bởi vì mặc quan phục, nên có chút thẹn thùng, vì vậy đặc biệt đi theo con đường nhỏ vòng ra phía sau Phượng Phi Lâu, chuẩn bị đổi một bộ quần áo rồi trở ra tuần tra.

Nhưng không nghĩ đến, ngay cả con đường nhỏ này, cũng đụng phải người.

"Hàn tiểu ca, Hàn tiểu ca."

Ngay lúc Hàn Nghệ sắp đi đến ngõ sau Phượng Phi Lâu, thì Tiền Đại Phương đột nhiên xuất hiện giống như u linh.

"Ai đấy?" Hàn Nghệ sợ tới mức cả kinh, ngưng mắt nhìn lại, không khỏi thở phào, nói: "Hóa ra là Tiền lão ca, sao ngươi lại ở chỗ này?!"

Tiền Đại Phương đi đến trước mặt Hàn Nghệ, cười tủm tỉm nói: "Hàn tiểu ca, ngươi giấu chúng ta đến thảm đấy."

Hàn Nghệ tò mò hỏi: "Là sao?"

Tiền Đại Phương đánh giá quan bào Hàn Nghệ một lượt.

Hàn Nghệ ồ một tiếng: "Cái này ta giấu được sao, chuyện này không phải đã sớm truyền đi ồn ào huyên náo khắp nơi rồi à?"

Tiền Đại Phương hơi có chút xấu hổ, cười ha hả nói: "Mặc kệ bọn họ nói gì, thì đây vẫn là một chuyện tốt, dù sao cũng phải nói một tiếng chúc mừng với Hàn tiểu ca nha!"

Có mà tới dọa ta thì có, Hàn Nghệ chắp tay lấy lệ nói: "Đa tạ, đa tạ."

Tiền Đại Phương lại nói: "Hàn tiểu ca đúng là chân nhân bất lộ tướng nha, trẻ như vậy đã lên làm Giám sát Ngự Sử, lão Tiền ta thật đúng là bội phục, bội phục."

Hàn Nghệ khiêm tốn nói: "Nào có, nào có."

Tiền Đại Phương đột nhiên liếc xung quanh một cái, nhỏ giọng nói: "Hàn tiểu ca, có chuyện này không biết có nên hỏi hay không?"

Hàn Nghệ nói: "Chuyện gì?"

Tiền Đại Phương nói: "Là như vày, ta nghe nói Hộ bộ có người buộc tội ngươi tự ý tụ tập mở chợ?"

Hàn Nghệ hơi sững sốt, hoá ra gã là muốn mượn việc chúc mừng, để hỏi thăm ta về việc này nha. Nhưng làm sao mà gã biết được chuyện này? À, ta hiểu rồi, trong đám người này có không ít kẻ là người của đám quý tộc, bọn họ thu được tiếng gió cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Xem ra ta phải tốn thêm một phen miệng lưỡi để ổn định quân tâm rồi, cười nói: "Việc này ta cũng đang định nói với các ngươi một tiếng, như vậy đi, làm phiền Tiền lão ca đi thông báo cho mọi người biết, lát nữa tới Phượng Phi Lâu dự hội nghị."

Tiền Đại Phương vội xua tay nói: "Không phiền, không phiền, ta sẽ đi báo cho mọi người biết ngay."

"Vậy đa tạ Tiền lão ca rồi."

Sau khi từ biệt Tiền Đại Phương, Hàn Nghệ về tới Phượng Phi Lâu, nhưng vừa mới vào cửa, Lưu Nga đã chạy ra chào đón, nói: "Hàn tiểu ca, sao ngươi lại về rồi?"

Hàn Nghệ nói: "Ta không phải đã nói rồi sao, hôm nay ta đi xin nghỉ."

Lưu Nga sửng sốt, lập tức nhớ ra, nói: "Ngươi đi xin nghỉ thật đó hả?"

Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên, ta đây lừa tỷ làm gì, hiện giờ hẻm Bắc nhiều chuyện bận bịu như vậy, ta đương nhiên vẫn phải lấy bên này làm trọng."

Lưu Nga nói: "Vậy... vậy cấp trên của ngươi đồng ý rồi sao?"

"Cái này còn phải nói à?"

Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói dối không cần bản thảo, nói: "Ta chính là đi hắt xì một cái, Trung thừa liền đồng ý, còn nói khi nào ta hết bệnh thì đi làm lại là được."

Lưu Nga nửa tin nửa ngờ nhìn Hàn Nghệ, thấy Hàn Nghệ vẻ mặt chảnh chó, giống như đã làm được chuyện gì rất ghê gớm, nên cũng tin luôn, chỉ trách biểu cảm của Hàn Nghệ quá gạt người thôi, đột nhiên lại nhớ tới cái gì, nói: "Đúng rồi, Hàn tiểu ca, vừa rồi bọn Triệu Tứ Giáp vừa tới đây hỏi ngươi có ở nhà không. Hơn nữa... hơn nữa sáng nay ta có nghe nói ngươi đắc tội Hộ bộ, chuyện này không phải là thật đó chứ?"

Hàn Nghệ tức giận nói: "Ta nói này Lưu tỷ, tỷ đừng có vừa nghe tiếng gió đã bảo là mưa như vậy, động não suy nghĩ đi. Chuyện này đương nhiên không phải là thật, Hộ bộ nha, đó là nơi lớn tới cỡ nào chứ. Nếu như ta thật sự đắc tội bọn họ, thì hẻm Bắc này của chúng ta còn mở được sao?"

"Điều này cũng đúng."

Lưu Nga gật gật đầu nói: "Nhưng ta cũng rất tò mò, tại sao bọn họ đều nói như vậy?"

Hàn Nghệ đĩnh đạc nói: "Bọn họ cũng là nghe lời đồn từ người khác thôi, mấy lời này mà qua miệng người khác là ý vị thay đổi rồi. Bất quá tỷ cũng không cần lo lắng, ta đã bảo Tiền Đại Phương đi thông báo cho những thương nhân đó, để bọn họ tới Phượng Phi Lâu họp, ta sẽ giải thích với bọn họ."

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Lịch sử    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Nam Hi Bắc Khánh.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) Chương 361: Phun vào mặt ngươi được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close