Truyện [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) : chương 364: dường như đã từng thấy

Trang chủ
Lịch sử
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Chương 364: Dường như đã từng thấy
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hàn tiểu ca, ngươi lại gạt ta, còn nói là không có đắc tội Hộ bộ? Ta đều nghe thấy hết rồi."

Hàn Nghệ vừa về đến cửa sau Phượng Phi Lâu, thì đã bị Lưu Nga chặn lại.

Hàn Nghệ nhìn vẻ mặt u oán kia của Lưu Nga, thật giống như mình không trả tiền công cho nàng vậy, trợn trắng mắt nói: "Lưu tỷ, tỷ học cái xấu rồi, không ngờ lại nghe trộm chúng ta nói chuyện."

Lưu Nga hơi có vẻ xấu hổ, ngoài miệng vẫn giảo biện nói: "Phượng Phi Lâu này vốn là nhà của ta, ta ở trong nhà của mình thì sao có thể nói là nghe lén!" Nàng lại nói tiếp: "Ngươi đừng vội đánh trống lảng, chuyện này rốt cuộc là sao hả?"

Hàn Nghệ biết nếu không chịu nói cho nàng, có khi nửa đêm nàng sẽ bò lên giường mình mà nghiêm hình khảo vấn, như thế cũng không vấn đề gì, nhắm mắt cũng có thể chấp nhận, vấn đề là nếu để cho Tiêu Vô Y biết được, thì còn không phải sẽ đốt sạch Phượng Phi Lâu sao, vì thế nói: "Quả thật không có chuyện gì mà, chỉ là ta và Hộ bộ Thị lang kia có chút bất đồng chính kiến, có cãi vã trên triều vài câu."

Hộ bộ Thị lang? Lưu Nga vừa nghe thì đã thấy đau tim: "Trời ơi, ta nói này Hàn tiểu ca, ngươi chỉ là một tiểu quan bát phẩm, ngươi dựa vào cái gì mà bất đồng chính kiến với Hộ bộ Thị lang người ta chứ."

Lời này nghe cũng quá vũ nhục người đó nghen! Hàn Nghệ lập tức nói: "Ai u, ta nói này Lưu tỷ, tỷ đây là có ý gì, ta bát phẩm thì có sao hả? Chẳng lẽ bát phẩm thì không được nói chuyện sao, nếu là như vậy, mỗi ngày Tể tướng một mình vào triều là được rồi."

Lưu Nga tận tình khuyên bảo nói: "Nhưng ngày ấy ngươi mới vừa chính thức nhậm chức, kết quả là đấu khẩu với trọng thần trong triều, ngươi cho rằng thế này là thỏa đáng sao? Đây là chuyện mà người thông minh sẽ làm sao?"

Hàn Nghệ nói: "Vậy tỷ cảm thấy phải nên làm thế nào?"

Lưu Nga nói: "Bọn họ nói cái gì, ngươi nghe theo là được rồi."

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta liền đóng cửa hẻm Bắc đi."

Một câu nói này đã làm Lưu Nga cứng họng lại, qua hết nửa ngày mới nói: "Này, này ta cũng chưa nói ngươi sai, ta chỉ là khuyên ngươi, chứ không bảo ngươi phải nghe theo, hơn nữa ta chỉ là lo lắng cho con đường làm quan của ngươi."

Hàn Nghệ tức giận nói: "Nếu không phải như thế, tỷ cho là ta sẽ nói nhiều với tỷ như vậy sao."

Lưu Nga ngượng ngùng cười, lại nhỏ nhẹ nói: "Nhưng ngươi đã kết oán với Hộ bộ rồi. Hộ bộ sẽ bỏ qua chúng ta sao?"

Hàn Nghệ cười nói: "Không khoa trương như vậy đâu, kỳ thật cũng chỉ là tranh luận hai câu sự tồn tại của hẻm Bắc có vi phạm quy định hay không, nhưng sau đó ta lại dùng tình, dùng lý để lay động, rốt cuộc đã thuyết phục được bọn họ. Tuy rằng quá trình có chút tranh chấp, nhưng kết quả đã khiến tất cả mọi người tin phục. Chẳng phải, ta bây giờ vẫn ung dung thoải mái sao. Còn nữa, tỷ có thấy người của Hộ bộ tới tìm chúng ta gây phiền phức không, tỏ vẻ cái gì chứ, cái này chả có gì phải tỏ vẻ cả."

Đang lúc lúc này, một hạ nhân đột nhiên đi đến, nói: "Tiểu Nghệ ca, có người của quan nha đến."

"Cái gì?"

Hàn Nghệ đột nhiên giật mình.

Lưu Nga không khỏi lập tức nhìn về phía Hàn Nghệ, giống như đang nói, ngươi xem, người của quan nha không phải đến rồi sao? Ngươi rõ ràng là đang cố ra vẻ như không có việc gì mà!

Mé! Không cần phải linh nghiệm như vậy chứ? Thật xúi quẩy. Hàn Nghệ bị Lưu Nga nhìn đến chột dạ, quay sang hỏi tên hạ nhân kia: "Người nào của quan nha?"

"Hắn nói hắn là do Tiết Huyện lệnh phái tới"

"Tiết Huyện lệnh?"

Hàn Nghệ ngẩn người, lập tức vui vẻ nói: "Nhất định là bắt được tên lừa đảo kia rồi."

Lưu Nga đầu tiên là sửng sốt, nói: "Ngươi là nói...?"

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Chính là tên lừa đảo đã khiến tỷ phải ở quan nha hết một ngày ấy."

Lưu Nga lập tức mừng rỡ, không ngừng dùng nắm đấm tay này gõ vào tay kia, miệng thì liên tục lẩm bẩm: "Tốt, tốt, ông trời thật là có mắt, cuối cùng cũng tóm được tên lừa đảo này rồi."

Tuy rằng đã trôi qua nhiều ngày, nhưng Lưu Nga vẫn rất để tâm tới chuyện này. Bởi vì nàng lúc ấy bị oan, tuy là rất nhanh đã được thả ra, hơn nữa cũng không phải chịu khổ gì, nhưng trong lòng vẫn luôn nghẹn một cục tức.

Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng một cái, cười lắc đầu, sau đó liền đi ra ngoài.

Hắn đoán không có sai, sáng sớm hôm nay, người của quan phủ đã bắt được một tên lừa đảo dùng chiêu bài buôn bán máy dệt vải của Phượng Phi Lâu tại một trấn ở huyện Vũ Công.

Thế là huyện lệnh Tiết Giai gọi Hàn Nghệ ngày mai đi xem một chuyến, dù sao việc này có quan hệ rất lớn với Phượng Phi Lâu, chỉ là hiện giờ tên lừa đảo này còn đang áp giải trên đường, phỏng chừng buổi chiều hôm nay mới có thể áp giải đến được, vì vậy Tiết Giai cũng không bảo Hàn Nghệ tới liền.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Nghệ đã đến huyện nha từ sớm. Lúc gần đi, còn bị Lưu Nga dặn dò năm lần bảy lượt, bảo hắn nhất định phải khuyên Tiết Giai, trừng phạt mấy tên lừa đảo nặng một chút, hơn nữa còn lẩm bẩm trước mặt Hàn Nghệ, nguyền rủa mấy tên lừa đảo này đủ kiểu, khiến cho tên trùm lừa đảo Hàn Nghệ nhà ta cảm thấy nhột nhột, trong lòng thầm nghĩ, đi lừa đảo cũng không dễ dàng nha!

Đi vào huyện nha.

So với lần đầu tiên tới đây, lần này Tiết Giai đã nhiệt tình hơn rất nhiều, tự mình đi ra đón chào, chắp tay cười nói: "Làm phiền Hàn Ngự sử tự đến một chuyến rồi, thật sự là áy náy a!"

Phần cảm kích này, nhất định là phải có. Nếu lúc ấy Hàn Nghệ cố ý muốn làm to, hoặc là náo đến tận chỗ Hoàng đế, thì Tiết Giai cũng phải đau đầu nha. Nhưng Hàn Nghệ chẳng những không có náo loạn, ngược lại còn chịu ăn thiệt thòi này, hơn nữa còn giúp ông ta tróc nã những tên lừa đảo này. Đây là phần cần lòng dạ bao lớn mới làm được chứ? Điều này cũng khiến Tiết Giai phải nhìn Hàn Nghệ với cặp mắt khác xưa. Tuổi nhỏ mà đã có một phần trí tuệ này, thật sự là đáng gờm nha!

Hàn Nghệ chắp tay cười nói: "Không dám, không dám, Tiết Huyện lệnh nói quá lời rồi, Hàn Nghệ thật sự hổ thẹn không dám nhận. Về công hay về tư, đây đều là việc ta nên có trách nhiệm."

Hai người ở trước cửa hàn huyên một lát, Tiết Giai liền mời Hàn Nghệ vào ngồi trong phòng.

Tiết Giai khẽ hớp một ngụm trà, rồi đem chén trà đặt lên bàn, cười ha hả nói: "Hàn Ngự sử quả thật là thần cơ diệu toán, làm người ta bội phục, mấy tên lừa đảo kia chỉ sợ đến giờ vẫn còn không biết hoá ra bọn chúng cũng bị người khác lừa."

Có văn hóa hay không đấy, đây là lừa à? Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Tiết Huyện lệnh, một câu nói kia của ngài đã kéo chúng ta xuống cùng cấp bậc với bọn chúng đấy."

Tiết Giai sửng sốt một hồi, ngay sau đó bật cười nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi, là Tiết mỗ lỡ lời rồi, đây phải nói là mưu lược, đúng đúng đúng, là mưu lược, bọn chúng mới là lừa đảo."

Hàn Nghệ cũng không dám nhiều lời thêm, dù sao hắn cũng là ngọn nguồn chuyện này, hỏi: "Vậy mấy tên lừa đảo kia đã khai nhận chưa?"

Tiết Giai gật đầu nói: "Tổng cộng bắt được bốn tên, tất cả đã cung khai rồi, hơn nữa còn thú nhận rất thẳng thắn."

Hàn Nghệ ồ một tiếng, hơi có vẻ ngạc nhiên nói: "Sảng khoái như vậy?"

Tiết Giai nhìn hắn một cái, nói: "Chứ không lẽ Hàn Ngự sử nghĩ rằng ta lạm dụng tư hình bức cung chúng?"

"Không, đương nhiên là không phải."

Hàn Nghệ nói: "Ta tuyệt đối không có ý này, ta vốn cho rằng bọn chúng sẽ còn giảo biện một chút, dù sao bọn chúng cũng không phải loại người lương thiện gì."

Tiết Giai vội nói: "Cái này ngươi còn phải nói, bọn chúng chọc ra phiền toái lớn như vậy cho bản quan, hôm qua khi bản quan nhìn thấy bọn chúng, cũng hận bọn chúng tận xương. Nếu bọn chúng dám có nửa câu nói láo, bản quan nhất định sẽ cho người dụng hình với bọn chúng. Nhưng bọn chúng vừa đến huyện nha, bản quan chỉ hỏi có một câu, bọn chúng liền quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, khai hết toàn bộ, đồng thời tỏ vẻ chấp nhận bất kỳ trừng phạt gì."

"Hả"

Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, thế này dường như đã từng thấy ở đâu đó rồi! Đột nhiên nhớ ra, hắn trước kia cũng từng dùng chiêu này với Dương Phi Tuyết nha. Trong lòng chỉ có thể gượng cười, không hổ là đồng nghiệp nha, thế là dò hỏi: "Bọn chúng cũng không phải là dạng ác nhân gì, vậy không lẽ bọn chúng có nỗi niềm gì khó nói sao?"

"Cái này thì ngươi nói đúng rồi đó."

Tiết Giai nói: "Hoá ra đám người bọn chúng chính là nhân sĩ Vụ Châu Giang Nam, bởi vì dính họa phản loạn của Trần Thạc Chân, cho nên thê tử, thân nhân đều chết trong trận tai họa đó. Đám người bọn chúng thì may mắn trốn thoát, từ đó lại sống lang bat kỳ hồ, về sau lại tới Trường An, bắt đầu nghĩ đến việc ở Trường An mưu cầu kế sinh nhai, nhưng không thể như nguyện, lộ phí trên người cũng không còn bao nhiêu, vì vậy mới lựa chọn bí quá hoá liều."

Nói đến phần sau, giọng điệu ông ta vậy mà lại mang theo một tí thương xót.

Trần Thạc Chân?

Hàn Nghệ nghe đến cái tên này, không khỏi nhớ lại ngày ấy sinh tử tương bác với Trần Thạc Chân trong dòng sông, cùng với một tiếng gào thét tuyệt vọng cuối cùng của Trần Thạc Chân, thần sắc có vẻ hơi ảm đạm.

Tiết Giai thấy Hàn Nghệ trầm mặc không nói, sinh lòng tò mò, vì thế hô: "Hàn Ngự sử?"

Hàn Nghệ ngẩn ra, vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Không nghĩ tới bọn chúng lại bi thảm như vậy, đúng là khiến người ta nghe mà thương tâm, rơi lệ!"

Tiết Giai thở dài nói: "Ta cũng nghĩ như vậy. Bọn chúng cũng là bị bức tới đường cùng, cũng không phải là mong muốn trong lòng."

Xem ra ngươi đã mắc mưu bọn chúng rồi. Hàn Nghệ liếc nhìn Tiết Giai một cái, nói: "Vậy không biết Tiết Huyện lệnh định xử trí bọn chúng thế nào?"

Tiết Giai nói: "Hiện ta đang lưỡng lự, nên muốn hỏi ngươi một chút."

Hàn Nghệ sợ hãi nói: "Tiết Huyện lệnh nói quá lời, ta tuy là Giám sát Ngự Sử, nhưng việc này cũng liên lụy đến ta, ta chỉ có thể lấy thân phận của một dân thường để giúp Tiết Huyện lệnh phá án, chứ không có quyền lực quản việc này."

"Cái này ta biết."

Tiết Giai cười cười, nói: "Kỳ thật từ thời Trinh Quán, triều ta vẫn luôn đề xướng thận hình, thiếu hình. Ta thấy mấy người bọn chúng cũng không phải là loại tà ác gì, hơn nữa có tâm sửa đổi, thành ra ta muốn cho bọn chúng một cơ hội, áp giải bọn chúng đi Vụ Châu, coi như là đi đày ngàn dặm. Nhưng việc này dù sao cũng liên quan đến danh dự của Phượng Phi Lâu các ngươi, hơn nữa ngươi còn trả khoản nợ của bọn họ. Nếu làm như vậy, thì thật sự là không công bằng đối với ngươi. Hơn nữa, có thể phá được án này, phải tính tới công của ngươi đầu tiên, vì vậy ta muốn lấy ý kiến của ngươi làm chủ."

Những lời này thật ra đã khiến Hàn Nghệ phải nhìn Tiết Giai với cặp mắt khác xưa, rõ ràng Tiết Giai chính là muốn tha thứ cho đám lừa đảo này. Nhưng Hàn Nghệ là Giám sát Ngự Sử, hơn nữa nói đến đến án này, nếu Hàn Nghệ không chịu mở miệng, thì ông ta cũng không dám làm như vậy. Nếu chẳng may Hàn Nghệ nháo lớn, vậy cái mũ quan của ông ta sẽ khó giữ được. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu ông ta gọi Hàn Nghệ tới đây.

Xét đến cùng, vẫn là do Hàn Nghệ xem phim cung đình Thanh triều quá nhiều, thế nên không cách nào lý giải tư tưởng của những quan viên Đường triều này. Hắn vốn cho rằng khi thẩm vấn phạm nhân, nhất định là không cần nói nhiều lời, trước tiên cứ đại hình hầu hạ trước, chỉ cần có tội, đều sẽ bị hố chết, à, đương nhiên, không có tội cũng có thể bị hố chết, tội danh càng lớn càng tốt, dùng cái này để đạt được chiến tích.

Nhưng không nghĩ tới, đây chính là Trinh Quán di phong, là tàn tích còn lại thời Trinh Quán. Bởi vì ở thời kỳ Thái Tông, đề xướng dùng nhân từ trị thiên hạ, còn trải qua mấy phen đại xá thiên hạ nữa. Đối với phạm nhân chịu hối cải để làm lại cuộc đời, thì đều cấp cho sự khoan thứ. Người phía trên đã làm vậy, nên quan viên phía dưới dĩ nhiên cũng noi theo, thế nên hình thành một bầu không khí như vậy. Đây cũng là lý do vì sao trong những năm Trinh Quán, nhân số bị phán tử hình trong cả năm chỉ trung bình có 29 người, đây có thể xem là triều đại tử hình ít nhất trong lịch sử rồi. Đương nhiên, đối với trọng phạm nhất định vẫn phải giết, đặc biệt là kẻ tạo phản, nhưng đối với hạng người trộm gà bắt chó, thì vẫn vô cùng nhân từ.

Biết Tiết Giai có ý tứ này, Hàn Nghệ cảm thấy vô cùng may mắn, may mà không mang theo Lưu Nga tới, lời này nếu để cho Lưu Nga nghe được, thể nào cũng phát điên xông tới, hô to nhất định phải dùng đại hình hầu hạ!

Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói: "Tiết Huyện lệnh, nếu như có thể, ta muốn gặp mấy tên lừa đảo này."

Tiết Giai sửng sốt, lập tức nói: "Cái này đương nhiên có thể, bây giờ ta dẫn ngươi đi luôn."

Kỳ thật nếu Hàn Nghệ không chịu bỏ qua, thì ông ta cũng không có vấn đề gì cả. Ông ta chỉ là cảm thấy mấy cái tên lừa đảo này vô cùng phối hợp, lại thú nhận tội trạng rất thẳng thắn. Hơn nữa còn biết hổ thẹn và áy náy, vừa thẩm vấn mấy cái là khóc bù lu bù loa, tỏ vẻ hi vọng quan phủ có thể nghiêm trị bọn họ thật nặng. Thế nên ông ta không khỏi cảm thấy bọn chúng quả thật có thành ý ăn năn, trong lòng ngược lại cũng không còn oán khí gì nữa, lại nghe đến thân thế của bọn chúng, thì càng muốn khoan thứ cho bọn chúng. Nhưng đây cũng chỉ là một câu thuận miệng mà thôi, không đến mức liều mạng để bảo vệ bọn chúng.

"Vậy thì cảm tạ rồi."

"Có gì mà cảm ta, đây là chuyện nên làm."

Tiết Giai dẫn Hàn Nghệ đi ra ngoài, nhưng vừa tới cửa, thì thấy một người vội vàng đi đến, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Tiết Giai.

Khuôn mặt Tiết Giai lộ vẻ kinh hãi.

Hàn Nghệ tò mò hỏi: "Tiết Huyện lệnh, làm sao thế?"

Tiết Giai có vẻ có chút vội vàng, nói: "À, ta đột nhiên có chút việc gấp, hay là ta cho người dẫn ngươi đi nhé."

Hàn Nghệ cười nói: "Không sao, không sao cả, Tiết Huyện lệnh có việc thì cứ tự nhiên, ta chẳng qua cũng chỉ là muốn đi xem chút thôi."

"Vậy được."

Tiết Giai lập tức gọi một tên tiểu lại tới, để tiểu lại này dẫn Hàn Nghệ đi gặp mấy tên lừa đảo kia, còn ông ta thì lại vội vã đi về hướng công đường bên kia.

Hàn Nghệ tò mò liếc nhìn Tiết Giai, nhưng cũng không có suy nghĩ quá nhiều, sau đó liền đi theo tiểu lại kia về hướng nhà tù.

Đi vào nhà tù, nơi này thật ra có chút giống như trong TV diễn, bên trong tràn ngập cảm giác âm u lạnh lẽo, hắc ám, hơn nữa còn một mùi thôi thối khó ngửi. Tuy rằng Đường triều vẫn luôn đề xướng thận hình, thiếu hình, nhưng nơi này dù sao cũng là đất kinh kỳ, vì vậy trong phòng giam vẫn có không ít người: "Hàn Ngự sử, bên này, mời."

Tiểu lại kia dẫn Hàn Nghệ tới trước cửa một phòng giam, chỉ thấy bên trong có 4 người ngã trái ngã phải. Hàn Nghệ quét mắt nhìn qua một lượt, lớn nhất cũng chỉ hơn 40 tuổi, mà nhỏ nhất thì cũng chỉ 20 tuổi, 2 người còn lại chừng 30 tuổi. Hắn lại cẩn thận đánh giá một chút, hơi lộ ra ý cười.

4 người kia nhìn thấy Hàn Nghệ và tiểu lại kia thì không khỏi sửng sốt, trong ánh mắt tràn đầy thấp thỏm và một tí chờ mong.

Tiểu lại kia nói: "Đám các ngươi nhìn cho kỹ, vị này chính là đông chủ Phượng Phi Lâu, gần đây mới nhậm chức Giám sát Ngự Sử, đám các ngươi thật là to gan, lại dám lừa gạt trên đầu Giám sát Ngự Sử."

Đám người kia vừa nghe thì sợ tới mức lập tức quỳ xuống đất dập đầu, dùng thiên ngôn vạn ngữ để thể hiện sự ăn năn, thỉnh cầu sự tha thứ của Hàn Nghệ, hơn nữa còn tỏ vẻ nguyện ý chịu phạt.

Đám các ngươi hành nghề còn khoa trương hơn ta đó. Hàn Nghệ ngược lại cũng không ngăn bọn chúng, chỉ để cho bọn chúng đập đầu ở đó, qua một lát, hắn mới đột nhiên nhỏ giọng nói với tên tiểu lại kia: "Không biết ta có thể nói chuyện riêng với chúng vài câu không?"

Tên tiểu lại kia ngẩn người, lập tức nói: "Đương nhiên là có thể, tiểu nhân xin cáo lui trước."

"Đa tạ."

Đợi tên tiểu lại này đi rồi, Hàn Nghệ lại quay sang 4 tên lừa đảo kia, cười ha hả nói: "Được rồi, được rồi, đừng có dập đầu nữa, một vừa hai phải thôi, còn diễn nữa là quá lố đấy."

4 người nhất thời ngừng lại, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ cười dài nói: "Ta nói này, đám các người các ngươi thật đúng là lợi hại đấy, gặp nguy không loạn, hành sự bình tĩnh, đã đến nước này rồi mà vẫn còn không quên trình diễn kỹ thuật diễn xuất của mình. Bất quá nói thật, kỹ năng diễn xuất của các ngươi đúng là rất khá đấy, ngay cả Tiết Huyện lệnh cũng bị các ngươi lừa rồi."

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Lịch sử    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Nam Hi Bắc Khánh.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) Chương 364: Dường như đã từng thấy được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close