Việc nào ra việc đó, Hàn Nghệ và Tào Tú không có bất cứ ân oán gì, mà con người Hàn Nghệ thì cũng không thích chỗ nào cũng đối đầu với người khác. Dù sao thì ngươi không đụng đến điểm mấu chốt của ta, thì ta cũng sẽ không chủ động đi gây phiên toái cho ngươi. Mà phương án hợp tác kia của Tào Tú thực sự làm cho hắn động tâm. Bởi vì hắn cũng muốn nhanh chóng mở rộng kịch nói, tạo ảnh hưởng đến xã hội, từ đó đánh vỡ bức tường sĩ thứ thiên cách. Nêú xét theo góc độ lợi ích cá nhân, thì dù sao hắn cũng xuất thân hèn mọn, lại còn lấy Tiêu Vô Y làm vợ. Nếu như loại tình huống này được cải thiện, thì dĩ nhiên là hắn sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Chỉ là hắn không thể không quan tâm đến tâm tình của Lưu Nga, viêc này quả thật là hắn thành tâm giao cho Lưu Nga quyết định, kỳ thật Lưu Nga có thể nghiêm túc suy xet là hắn đã hết sức hài lòng rồi. Vê phần kết quả thế nào, đối với hắn mà nói cũng không quá quan trọng. Bởi vì trong mắt hắn, cái tình vẫn lớn hơn cái lợi, bất kể là tình thân, tình bạn, hay tình yêu. Dù sao thì cái thứ lợi ích này, có quá nhiều con đường đê đạt được, còn tình cảm thì phải cần phải có duyên phận, không phải muốn có là được.
Sau khi nói chuyện với Lưu Nga, Hàn Nghệ lại dự định đi thăm Cố Khuynh Thành. Nhưng vừa bước tới trước phòng Cố Khuynh Thành, thì đã nghe thấy tiếng mấy nữ nhân nói chuyện trong phòng truyền ra.
"Khuynh Thành tỷ tỷ, tỷ muốn tặng chiếc trâm ngọc này cho muội thật sao?"
"Đương nhiên là thật, không phải chỉ là một cây trâm ngọc thôi sao, như vậy thì tính là gì, hơn nữa ta thấy cây trâm ngọc này cài lên đầu Mộng Đình muội muội đẹp hơn nhiều so với cài trên đầu ta."
"Hì hì, ta đâu có thể so với Khuynh Thành tỷ tỷ."
"Các vị muội muội, các muội nhìn trúng cái gì thì cứ lấy đi, ta không dùng nhiều như vậy."
"Làm sao không biêt xấu hổ như vậy được."
"Không được, không được, những trang sức này quá quý giá."
"Không sao đâu, cứ xem như là cho mấy muội mượn đeo đi. Sau này nếu như ta muốn đeo thì hỏi lại các muội là được."
"Khuynh Thành tỷ tỷ nói cũng có lý."
"Vậy. . .vậy ta muốn cái này."
"Ta muốn cái này."
"Ta. . . lấy cái này đi."
"Hi hi, Mộng Tư tỷ tỷ, tỷ đúng là càng ngày càng có mắt nhìn rồi. Nhiều trang sức đẹp thế này, mà tỷ lại cố tình chọn cái trâm vàng đắt tiền nhất."
"Vậy. . .vậy ta không cần nữa."
"Mộng Tư, muội làm gì vậy, cứ cầm là được rồi. Giữa tỷ muội chúng ta còn quan tâm đặt rẻ làm gì, như vậy thì khách sáo quá."
"Mộng Đình, muội cũng đừng cười Mộng Tư tỷ tỷ nữa."
Nghe thấy đám nữ nhân nói chuyện vui vẻ như vậy, Hàn Nghệ cũng yên tâm rồi. Kỳ thật hắn tới đây, chỉ là vì lúc nãy nhìn thấy đám Mộng Nhi còn có chút mâu thuẫn với Cố Khuynh Thành, nên trong lòng còn có chút lo lắng.
Nhưng hắn cũng không nghĩ lại, Cố Khuynh Thành là ai cơ chứ, chiếc khăn che mặt trân mặt nàng ta cũng đã nhiều năm rồi, nhưng vẫn không có ai có thể gỡ xuống, từ đó có thể thấy được bản lĩnh đối nhân xử thế của nàng ta thuộc hàng nhất đẳng. Đám Mộng nhi kém xa nàng ta, chỉ cần Cố Khuynh Thành muốn thì rất nhanh bọn họ sẽ trở thành bạn khuê mật của Cố Khuynh Thành.
Sau khi lặng lẽ rời đi, Hàn Nghệ lại gọi Trà Ngũ tới.
"Tiểu nghệ ca, huynh tìm ta?"
Hàn Nghệ gật gật đầu. Nói: "Cho người tối nay làm thêm đồ ăn, giúp Cố Khuynh Thành đón gió tẩy trần."
Trà Ngũ gật gật đầu nói: "Vâng, ta sẽ cho người đi sắp xếp."
"Đợi chút."
Hàn Nghệ lại nói: "Ngoài ra, tối nay phát cho mỗi người một quả trứng gà và hai quả mật quýt, cũng đừng nói là ta tặng, hãy nói là do Cố Khuynh Thành mời bọn họ."
Trà Ngũ sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu, vâng một câu.
Hàn Nghệ làm như vậy, dĩ nhiên là muốn hỗ trợ Cố Khuynh Thành lôi kéo nhân tâm. Dù sao văn hóa của Phượng Phi Lâu cũng là công bằng, bình đẳng, là một đại gia đình. Ngoại trừ Lưu Nga ra, những người khác lúc gặp mặt đều phải chào hỏi lẫn nhau, đám Mộng Nhi còn phải giúp đỡ hạ nhân quét nhà, đây là chuyện rất bình thường. Dần dần đám hạ nhân cũng trở nên khó chơi, Cố Khuynh Thành có thể lấy lòng đám Mộng Nhi, nhưng chưa chắc đã có thể lấy lòng đám hạ nhân. Nếu như đám hạ nhân đó không thích Cố Khuynh Thành, vậy thì nếu Cố Khuynh Thành muốn bảo bọn họ làm gì khác ngoài chức trách của bọn họ, thì có khả năng sẽ bị sập cửa vào mặt.
Hàn Nghệ tiếp tục nói: "Còn nữa, liên quan đến chuyện thu đất, ngươi không cần quan tâm đến ai giở trờ quỷ bên trong nữa, lo trấn an tốt cho đám dân chúng đã bán nhà cho chúng ta là được."
Trà Ngũ gật đầu, sau đó lập tức hỏi: "Tiểu nghệ ca, huynh đã biết là ai đang giở trò quỷ sau lưng rồi sao?"
Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Chuyện này ta và Lưu tỷ sẽ sắp xếp."
"Vâng."
Trà Ngũ cũng không dám hỏi nhiều, chuyện này Hàn Nghệ không trách gã, là gã đã a di đà phật rồi, lập tức đi xuống sắp xếp.
Vì sao lại Hàn Nghệ lại sắp xếp yến tiệc vào buổi tối, đó là vì buổi trưa là lúc bận rộn nhất của Phượng Phi Lâu, dù sao thì kịch nói cũng là diễn sau giờ ngọ.
Hàn Nghệ ngồi trong phòng nghỉ ngơi một lúc, lại cùng Hùng Đệ làm bếp một chút. Sau khi ăn cơm trưa xong, hắn liền đi quanh Phượng Phi Lâu một vòng, nhìn thấy Cố Khuynh Thành đang ở đó cùng đám Mộng nhi giúp đỡ mọi người, hơn nữa cũng không ra vẻ hoa khôi gì, thế là thầm cười trong lòng. Nhưng cũng không đi làm phiền bọn họ, chỉ đứng bên cạnh nhìn, khi thấy không có vấn đề gì, thì lặng lẽ rời đi.
Trở về phòng, hắn lại đem đống tài liệu mang về từ Ngự Sử đài và của Trịnh Thiện Hành đưa tới ra xem, vừa xem vừa cầm bút ghi chú.
Trong mắt của bọn Trịnh Thiện Hành, Hàn Nghệ giống như là một thiên tài, cái gì cũng biết. Nhưng lại không biết, Hàn Nghệ thật ra cũng giống người bình thường, chỉ là trước khi làm mọi việc, hắn đều chuẩn bị rất kỹ. Vì vậy khi sự việc xảy ra, hắn đều có thể thong dong ứng đối, chẳng qua những cố gắng này, bọn họ cũng không biết mà thôi.
Làm được một lúc, Hàn Nghệ bỗng buông bút xuống, nhìn bút của mình, trầm tư suy nghĩ. Bỗng nhiên hắn cầm một phần tài liệu lên xem, nhìn một lúc hắn bỗng bật cười ha hả, nói: "Đúng rồi, tại sao ta lại không nghĩ tới điểm này nhỉ."
"Cốc cốc cốc."
Bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Hàn Nghệ ngẩn ra, lập tức thu dọn đồ đạc, nói: "Ai đấy?"
"Tiểu nghệ ca, có một người họ Trương tìm huynh."
"Họ Trương?"
Hàn Nghệ sửng sốt, không lẽ là ông ta, nói: "Ta sẽ ra ngay."
Nói xong, hắn sửa sang y phục một chút, sau đó đi ra ngoài, chỉ thấy một người đàn ông thấp béo đang đứng trong sân.
Chính là Trương thiếu giám.
Trương thiếu giám này vừa nhìn thấy Hàn Nghệ, lập tức tiến lên, nói: "Hàn ngự sử, hoàng thượng gọi ngươi lập tức vào cung."
Hàn Nghệ ngẩn ra, nói: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Cái này ta cũng không biết."
Hàn Nghệ biết Trương thiếu giám này rất giữ mồm giữ miệng, muốn moi được tin tức từ miệng y là không thể nào, gật gật đầu, nói: "Vậy ta đi thay bộ y phục trước."
Vào cung không thể mặc thường phục, vì vậy hắn vội vàng đi thay quan phục, sau đó đi ra ngoài Trương thiếu giám, chỉ thấy một cỗ xe ngựa đã đợi sẵn bên ngoài.
Sau khi lên xe ngựa, Hàn Nghệ nhìn thấy một người ngồi bên trong, chính là Lư Sư Quái.
"Lư công tử!"
Hàn Nghệ hơi có vẻ kinh ngạc nhìn Lư Sư Quái.
Lư Sư Quái hơi dịch sang bên cạnh một chút, nói: "Mời."
Hàn Nghệ ngồi xuống, mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn Lư Sư Quái.
Lư Sư Quái khẽ lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết nguyên nhân.
Hai người ngồi xe ngựa đến bên ngoài cửa cung, cừa mới xuống xe liền nhìn thấy hai người quen, đó chính là Vương Huyền Đạo và Trịnh Thiện Hành.
Bốn người nhìn nhau, có chút ngỡ ngàng.
Không có cách nào, chỉ có gặp Lý Trị mới biết có chuyện gì xảy ra.
Bốn người đi theo Trương thiếu giám đến Lưỡng Nghi điện.
Lưỡng Nghi điện này theo quy định chỉ có thể tiếp đón đại thần ngũ phẩm trở nên. Ngũ phẩm tức là thông quý rồi, thường các quan viên chức quan ngũ phẩm trở nên, có tám phần là xuất thân quý tộc, là chỗ dựa của hoàng thượng. Dù là thời kỳ Thái Tông, cũng chưa từng có chuyện cùng một lúc tuyên bốn vị quan tứ phẩm tới đây. Từ chi tiết này có thể thấy, hiện giờ Lý Trị khó xử cỡ nào, văn võ bá quan trong triều nhiều như vậy, nhưng không một người đồng tâm mới ông ta.
Sau khi thông báo xong, bốn người đi vào trong điện, vừa vào tới thì ui trời ơi.
Chỉ thấy Lý trị đang ngồi uống rượu một mình, vẻ mặt buồn bực.
Đám người Hàn Nghệ nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng hoảng hốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Vi thần tham kiến hoàng thượng."
"Các ngươi tới rồi à, ngồi đi."
Lý Trị vung tay lên, uể oải nói.
Bốn người ngồi xuống, rượu và thức ăn lập tức được mang lên, nhưng vấn đề là Lý Trị không hề lên tiếng, chỉ ngồi đó uống rượu.
Không khí này là sao mà uống rượu được.
Bốn người nháy mắt ra hiệu lẫn nhau, đều muốn đối phương đi hỏi.
Hàn Nghệ, Vương Huyền Đạo là hai tên gian xảo nhất, lập tức cố tình giảm chỉ số thông minh của mình xuống, giả vờ không hiểu tình hình, cũng bắt đầu ngu ngơ ăn thức ăn.
Không có cách nào, Lư Sư Quái không phải là người thích hợp để hỏi chuyện này, chỉ có thể để Trịnh Thiện Hành ra mặt, gã cũng thấp thỏm hỏi: "Sắc mặt bệ hạ dường như không tốt lắm, phải chú ý tới thân thể nha."
Hàn Nghệ nghe vậy, thiếu chút thì phun rượu ra, hỏi thế này quá không quân tử, đủ dối trá.
Lý Trị thở dài, nói:"Cám ơn ngươi quan tâm, thân thể trẫm không có vấn đề gì. Chỉ là. . . " Y muốn nói lại thôi, còn thở dài.
Nói tới đây, bốn người đều nhìn ra chút manh mối rồi, chuyện này tám phần là có quan hệ với Võ Mị Nương.
Lý Trị gọi bọn họ tới, nhất định là có việc, nhưng lại không nói rõ, rõ ràng là ngại mở miệng. Nếu là quốc sự thì sao có thể ngại mở miệng được, vậy thì chắc chắn là chuyện riêng rồi.
Nếu là chuyện này thì bọn họ không cần lo lắng nữa.
Hàn Nghệ e dè nói: "Có phải là bệ hạ gặp phải chuyện gì khó không? Nếu như không chê vi thần chức quan hèn mọn, thì vi thần nguyện san sẻ với bệ hạ."
Hiểu ý đấy! Lý Trị liếc nhìn Hàn Nghệ một cái, do dự hồi lâu mới nói: "Hoàng hậu mãi không có thai, không có chung tầm nhìn với trẫm, trẫm đã suy nghĩ rất nhiều, quyết định lập Võ chiêu nghi làm hậu."
Những lời này nói ra hết sức đơn giản và rõ ràng.
Thật ra Vương hoàng hậu cũng không có khuyết điểm gì đáng lên án, chuyện duy nhất là không có thai, vậy nên cái cớ Lý Trị có thể lấy ra chỉ có cái này.
Nhưng đám người Hàn Nghệ nghe vậy thì đều cả kinh. Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên Lý Trị mở miệng nói rõ quyết tâm muốn lập Võ chiêu nghi làm hậu. Trước đây ông ta chỉ là nói ra suy nghĩ, nhưng cũng không hề thể hiện quyết tâm. Trên đời này không có tường nào không lọt gió, Lý Trị dám nói như vậy, nói lên y đã định ngả bài rồi.
Hàn nghệ phong khinh vân đạm nói: "Nếu bệ hạ đã quyết tâm rồi, vậy thì cứ lập là được."
Vương Huyền Đạo nói: "Hàn ngự sử chớ vội nói lung tung. Chuyện lớn như vậy, há có thể qua loa như thế."
Lý Trị liếc nhìn hai người, thầm nói, hai tên tiểu tử này đúng là giảo hoạt nha!
Hai người bọn họ kẻ tung người hứng, rõ ràng là muốn hùa theo lời nói của Lý Trị. Nhưng Lý Trị gọi bọn họ tới cũng không dự định giấu diếm, thuận theo nói: "Huyền Đạo nói rất đúng. Cho dù là dân chúng bình thường gặp phải chuyện này, đầu tiên cũng phải trưng cầu ý kiến của trưởng bối trước. Mà phụ hoàng và mẫu hậu của trẫm đều đã quy tiên, hiện giờ cữu cữu là lớn nhất. Vì vậy hôm nay trẫm và chiêu nghi đã mang theo lễ vật đi thăm cữu cữu, muốn cùng ông ấy thương lượng chuyện này."
Hàn Nghệ nghe vậy lập tức hiểu ra, chủ ý này là do hắn đưa ra, chắc chắn là Lý Trị đã không đạt được mục đích, mất hứng mà về. Vì vậy mới tìm bọn họ tới thương lượng đối sách, thế là hỏi: "Vậy ý của quốc cữu công là gì?"
Ngươi phải nói cho ta biết, ý của Trưởng Tôn Vô Kỵ là như thế nào, thì ta mới đưa ra chủ ý được chứ.
Lý Trị thở dài nói: "Cữu cữu không đồng ý, nhưng cũng không phản đối."
Bốn người đều hoang mang nhìn Lý Trị.
Lý Trị lại thở dài, đem chuyện hôm nay nói cho bọn họ.
Hóa ra là Lý Trị nhịn mãi cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Bởi vì hiện giờ trong hậu cung ai cũng biết Lý Trị muốn lập Võ chiêu nghi làm hậu, thế nên tranh đấu trong hậu cung ngày càng kịch liệt hơn, hậu cung đã bốc hỏa rồi, không thể tiếp tục kéo dài nữa, tiếp tục kéo dài sẽ thành chuyện lớn. Vì thế Lý Trị mới quyết tâm nói ra.
Mà lúc trước Hàn Nghệ đã hiến kế. Về công, Trưởng Tôn Vô Kỵ là Thái úy, là người đệ nhất đương triều. Về tư, lại là cữu cữu của Lý Trị, chỉ cần Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu thì chuyện này sẽ dễ làm hơn nhiều.
Cho nên Lý Trị đã tiếp thu ý kiến của Hàn Nghệ.
Tuy hắn biết Trưởng Tôn Vô Kỵ chắc chắn vẫn giữ ý kiến phản đối. Nhưng hắn cũng không biết Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ phản đối tới mức nào, nói không chừng Trưởng Tôn Vô Kỵ còn nể tình cậu cháu mà đồng ý.
Mặt khác, khi chưa được Trưởng Tôn Vô Kỵ đồng ý, Lý Trị cũng không dám đem chuyện này lên nói trên triều.
Vì thế hôm nay mang theo Chiêu nghi và kim ngân châu báu đến phủ thái úy gặp Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Không những tặng lễ lớn. Lý Trị còn ở đó sắc phong cho mấy đứa con trai do ái thiếp của Trưởng Tôn Vô Kỵ sinh ra làm đại phu ngũ phẩm, được hưởng đãi ngộ như đại thần ngũ phẩm.
Đám người Hàn Nghệ nghe vậy đều tán thành.
Chiêu này dùng không sai. Con trai của ái thiếp tức là con vợ lẽ, không phải là con vợ cả, địa vị không cao. Ngũ phẩm lại là thông quý, Lý Trị làm như vậy, đơn giản là muốn ám chỉ Trưởng Tôn Vô Kỵ nên dùng nguyên tắc như vậy để đối đãi với Võ chiêu nghi. Ông xem ta đã cho con vợ lẽ của ông thăng làm thông quý, ông cũng đừng bận tâm đến vấn đề xuất thân của Võ chiêu nghi nữa.
Lý Trị nói rất mập mờ, nhưng ý tứ cũng đã được biểu lộ ra.
"Đây nào phải là thuyết phục, rõ ràng là hối lộ nha."
Từ cố chí kim, hoàng đế mang theo vợ đến hối lộ đại thần, có lẽ là chỉ có mình Lý Trị mới làm ra được loại chuyện này.
Lý Trị cũng bất chấp tất cả, phế Vương lập Võ, vốn đã không có đạo đức, rất mất mặt, giờ lại còn hối lộ đại thần nữa.
Nhưng vấn đề là Trưởng Tôn Vô Kỵ nắm giữ toàn cục, không hề qua loa, chỉ cần nói đến vấn đề này liền đánh trống lảng sang chuyện khác.
Bởi vì Lý trị cũng không tiện mở miệng nói thẳng là ta muốn đổi hoàng hậu. Y là muốn thăm dò Trưởng Tôn Vô Kỵ trước, đầu tiên là nói đến Vương hoàng hậu không có con. Cái này. . .ngươi hiểu mà!
Hàn Nghệ liền hiểu, thế nên lúc nãy mới tiếp lời Lý Trị, Lý Trị mới có thể tiếp tục nói, cứ như vậy thương lượng rồi thương lượng.
Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ không tiếp lời này. Dù sao khi Lý Trị nói đến điều không phải của Vương hoàng hậu thì Trưởng Tôn Vô Kỵ đều nói đến chủ đều khác.
Lý Trị và Võ chiêu nghi đối mặt với lão cáo già này, đã sử dụng hết thủ đoạn, nhưng vẫn không đạt được mục đích.
Kết quả là, lễ thì tặng rồi, quan cũng phong rồi, nhưng chuyện này vẫn chưa làm được. Chưa làm được thì cũng thôi, mấu chốt là vẫn chưa biết được tâm tư của Trưởng Tôn Vô Kỵ như thế nào. Dù sao thì Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không nói rõ phản đối chuyện này, có quỷ mới biết ông ta đang nghĩ cái gì.
Lý Trị nói đến phần sau, như sắp muốn khóc ra rồi.
Truyện [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) : chương 391: quân hối lộ thần
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
-
Nam Hi Bắc Khánh
Chương 391: Quân hối lộ thần
Danh Sách Chương: