Truyện [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) : chương 393: chuyện đời không có gì tuyệt đối

Trang chủ
Lịch sử
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Chương 393: Chuyện đời không có gì tuyệt đối
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xưa giờ mọi người vẫn hay nói, hoàng đế là người ngự trị pháp luật.

Thật ra xét từ bản chất, hoàng đế không phải ngự trị pháp luật, mà là quyền lực.

Kỳ thực pháp luật cũng là một loại quyền lực, vì thế đây chỉ có thể nói là cuộc tranh giành quyền lực, chứ không phải là cuộc tranh chấp giữa người và pháp luật.

Như vậy phàm là dính đến tranh giành quyền lực, pháp luật sẽ có vẻ không còn quá quan trọng như vậy nữa.

Lý Trị không lên tiếng, nói cách khác là cam chịu.

Hiện giờ sự khát khao quyền lực của y đã tới cực hạn rồi. Bởi vì một hoàng đế mà không có quyền lực thì sẽ hết sức xấu hổ. Chỉ cần có thể đoạt lại ngự sử đài, thì cho dù là hãm hại trung lương cũng sẽ không tiếc. Hơn nữa Trương Minh cũng không tính là trung lương gì, gã chỉ là một con cờ trong tay Trưởng Tôn Vô Kỵ mà thôi.

Tranh chấp giữa các phe phái đều tàn khốc như vậy, huống chi là tranh chấp giữa quân và thần.

Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Nếu sự tình phát triển theo hướng không thể giải quyết theo cách hòa bình, vậy thì số người bị liên lụy quả thật không thể tưởng tượng được.

Ra khỏi hoàng cung, Trịnh Thiện Hành liền vội vàng nói với Hàn Nghệ: "Hàn tiểu ca, ngươi. . . "

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Đi về rồi nói."

Trịnh Thiện Hành nhìn xung quanh, gật gật đầu.

Đám người cưỡi xe ngựa về tiệm thuốc của Lư Sư Quái.

Đi vào hậu viện, còn chưa kịp ngồi xuống, Trịnh Thiện Hành lại hỏi: "Hàn tiểu ca, ngươi thật sự có cách giúp hoàng thượng đoạt lại quyền lực của Ngự sử đài sao?"

Hàn Nghệ gật gật đầu.

Vương Huyền Đạo cau mày nói: "Điều này sao có thể?"

Hàn Nghệ cười. "Trong triều đình, ta nghĩ là không có chuyện gì là không thể."

Trịnh Thiện Hành nói: "Vậy ngươi mau nói xem!"

Hàn Nghệ nói: "Mấu chốt nằm ở việc Trương Minh vụng trộm với thê tử của Tưởng Hiến."

Lư Sư Quái nói: "Điều này trước đây chúng ta cũng đã trao đổi qua. Nhưng chỉ dựa vào điểm này là rất khó ngăn cản Trương Minh đảm nhiệm chức Ngự sử đại phu. Dù sao sau lưng gã còn có Quốc cữu công, cho dù là ngăn cản được thì cũng không thể giúp hoàng thượng đoạt lại quyền lực của Ngự sử đài."

Hàn Nghệ cười nói: "Trước kia ta cũng nghĩ vậy. Nhưng nếu như chúng ta đổi một cách tiếp cận khác, thì có thể giúp chúng ta đạt được mục đích."

"Cách tiếp cận khác?"

Lư Sư Quái khẽ nhíu mày.

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Trước kia ta vẫn luôn nghĩ cách tự mình đi tìm nhược điểm, dùng nó để áp chế Trương Minh, chẳng qua điều này chỉ có thể đạt được một số mục đích nhỏ. Thế nhưng nếu như điểm yếu này nằm trong tay nhiều người khác, hiệu quả có lẽ sẽ có sự khác biệt rất lớn."

Vương Huyền Đạo nghi hoặc nói: "Ở trong tay người khác? Người khác mà ngươi nói là chỉ ai?"

Hàn Nghệ cười quỷ dị, nói: "Hoắc Nguyên Đức, La Văn, Đinh Mão, và cả Tưởng Hiến nữa."

Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái liếc nhìn nhau, chợt thấy tóc gáy dựng đứng lên.

Hàn Nghệ nói: "Khi nhược điểm chỉ bị một người nắm, thì đó chỉ là chuyện của hai người, không phức tạp lắm, Trương Minh có thể dễ dàng ứng phó. Nhưng nếu không phải chỉ một người biết, vậy thì sự tình sẽ trở nên cực kỳ phức tạp, một mình Trương Minh sẽ không thể nào ứng phó được."

Trịnh Thiện Hành khẽ nhíu mày nói: "Cho dù bọn họ biết chuyện này, vậy thì bọn họ sẽ lợi dụng chuyện này thế nào đây?"

Hàn Nghệ cười nói: "Chuyện có thể lợi dụng quá nhiều. Ngươi còn nhớ những tài liệu lúc trước ngươi đưa cho ta không? Gia tộc của đám Hoắc Nguyên Đức đều là thế gia vọng tộc, có không ít tộc nhân làm quan trong triều. Tuy không phải là quan lớn gì, nhưng có không ít người nắm giữ công việc béo bở. Ví dụ như đường đệ của Hoắc Nguyên Đức là Hoắc Nguyên Hàn, người này nhậm chức ở nhà kho lớn, ở một nơi lợi ích khổng lồ và phức tạp như thế, ta tin rằng không phải ai cũng trong sạch. Mà Trương Minh là người của Trưởng Tôn Vô Kỵ, quyền lực to lớn, chỉ cần đám Hoắc Nguyên Đức gặp phải chuyện phiền phức gì, chắc chắn sẽ đi tìm Trương Minh. Trương Minh bị bức tới bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể giúp bọn họ giải quyết."

Lư Sư Quái gật đầu nói: "Nhưng chuyện này chưa đủ chí mạng. Cho dù bọn họ có giao dịch ngầm, thì chúng ta cũng rất khó có thể tìm được chứng cứ."

Hàn Nghệ nói: "Đây chỉ là điểm tâm sáng, bữa tiệc lớn chân chính còn phải chờ sau khi Trương Minh lên làm ngự sử đại phu."

Vương Huyền Đạo đột nhiên khẽ 'Ồ' lên một tiếng, nói: "Ta hiểu rồi, trước kia lực chú ý của chúng ta đều đặt lên ngự sử đại phu, nhưng lại quên mất phía dưới vẫn còn ngự sử trung thừa."

Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái đều trợn mắt lên, dường như đã hiểu ra gì đó.

Hàn Nghệ cười nói: "Vương công tử nói không sai. Ta đã lật qua xem một ít tư liệu liên quan đến quan hệ cấp trên cấp dưới của Ngự sử đài. Ngự sử trung thừa thật ra là cấp phó của Ngự sử đại phu, thường thì khi Ngự sử đại phu mới nhậm chức đều thay Ngự sử trung thừa. Triều đình thường lấy ý kiến của Ngự sử đại phu mới nhậm chức làm chuẩn. Nhưng bởi vì Ngự sử đại phu thường hay vắng mặt, cho nên chỉ cần xuất hiện tình trạng này, vậy thì Ngự sử trung thừa sẽ trở thành trưởng quan của ngự sử đài. Thế nên Ngự sử trung thừa là một chức vị hết sức quan trọng. Nếu như Ngự sử đại phu ở đó thì nó chỉ là một phó quan, nhưng nếu vắng mặt thì hiển nhiên trở thành trưởng quan rồi."

Trịnh Thiện Hành nói: "Hơn nữa Ngự sử đại phu và Ngự sử trung thừa đều là con đường nhanh nhất để lên chức tể tướng, dẫn tới ai cũng muốn làm Ngự sử đại phu và Ngự sử trung thừa."

Lư Sư Quái nói: "Chỉ cần Trương Minh lên làm Ngự sử đại phu, thì chức Ngự sử trung thừa sẽ bỏ trống, vậy chức vị này sẽ do ai đến lấp vào đây?"

Vương Huyền Đạo cười nói: "Đám Hoắc Nguyên Đức là quan viên lão làng của ngự sử đài. Nếu muốn đề bạt bất kỳ ai trong bọn họ lên thì đều là hợp tình hợp lý. Nếu như trong tay bọn họ không có điểm yếu của Trương Minh, vậy thì có lẽ sẽ đua nhau nịnh bợ Trương Minh. Nhưng nếu như bọn họ nắm được nhược điểm của Trương Minh, vậy thì không còn là nịnh bợ nữa, mà là uy hiếp."

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Vấn đế chính là ở chỗ bọn họ có tới 4 người, còn vị trí Ngự sử trung thừa thì chỉ có 1. Hơn nữa tư lịch của bọn họ đều tương đương nhau, xuất thân cũng ngang ngửa, đều có tư cách thăng làm Ngự sử trung thừa. Nếu như bọn họ đều đồng thời nắm được nhược điểm của Trương Minh. Vậy thì chuyện này sẽ trở nên cực kỳ thú vị."

Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái đồng thời nuốt ngụm nước bọt, đều nghĩ, chiêu này thật đúng là độc!

Vương Huyền Đạo nói: "Vậy ngươi nói xem Trương Minh sẽ làm thế nào?"

Hàn Nghệ cười nói: "Vậy thì phải xem lòng tham của bọn họ lớn tới bao nhiêu. Nếu như Trương Minh thật sự không cách nào thỏa mãn lòng tham của bọn họ, vậy thì nhất định sẽ giết người diệt khẩu."

Trịnh Thiện Hành bỗng hít mạnh một hơi, nói: "Không đến mức giết người diệt khẩu chứ."

"Nhất định sẽ thế."

Hàn Nghệ nói: "Nếu như Khổng đại phu qua đời, bọn Chử Toại Lương nhất định sẽ nói tốt cho Trương Minh trước mặt hoàng thượng, thỉnh cầu hoàng thượng thăng chức cho Trương Minh lên làm Ngự sử đại phu. Dưới tình huống như vậy, nếu mà tin xấu về Trương Minh bại lộ, vậy thì đám người quốc cữu công sẽ mất hết mặt mũi. Cho nên trước lúc Trương Minh nhậm chức, trên người gã sẽ đeo áp lực cực lớn, gã tuyệt đối sẽ không để chuyện này bại lộ ra ngoài. Mà một khi gã không thể bịt miệng đám kia, vậy cách duy nhất chính là giết người diệt khẩu."

Lư Sư Quái nói: "Nhung dù vậy, cũng chỉ có thể ngăn cản Trương Minh khống chế Ngự sử đài, chứ cũng không thể giúp hoàng thượng đoạt lại quyền lực của ngự sử đài."

"Tuyệt đối có thể."

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Trương Minh là người do Quốc cữu công và Hữu Phó Xạ một tay đề bạt lên. Vậy nên tội của Trương Minh càng lớn thì bọn họ càng bị liên lụy. Dưới tình huống như vậy, bọn họ làm sao còn không biết xấu hổ ý kiến về chuyện này nữa chứ. Mà quan viên Ngự sử đài dính líu tới cũng sẽ cũng rất đông, làm cho mọi người tràn đầy hoài nghi với Ngự sử đài. Hơn nữa Ngự sử đài lại thường hay tố cáo đại thần, ta đoán chừng sẽ có rất nhiều đại thần bỏ đá xuống giếng. Vậy thì trong những người còn lại, ai cũng có dính líu hoặc liên luỵ, duy chỉ có mấy người chúng ta vừa mới vào là không mà thôi.

Như vậy hoàng thượng có thể bình tĩnh an bài người của mình đi chưởng quản Ngự sử đài. Về phần chúng ta, chỉ cần vụ án này bùng nổ, hoàng thượng chắc chắn sẽ đem vụ án này giao cho chúng ta thẩm tra xử lý. Bởi vì chuyện này đều là do chúng ta sắp xếp, việc thẩm tra không phải là quá dễ dàng sao, đây chính là một công lao to lớn nha. Có công lao rồi thì sẽ có thể chặn được miệng của Quốc cữu công, còn có thể đẩy được đám quan viên cũ trong ngự sử đài đi, như vậy chúng ta có thể đạt được mục đích rồi."

Những lời này nói ra, đám người Trịnh Thiện Hành đều cảm thấy cái nhiệm vụ dường như không thể hoàn thành này, thật ra cũng không khó thực hiện lắm.

Vương Huyền Đạo nói: "Quan trọng nhất là chúng ta còn có thể đứng ngoài cuộc. Không có ai sẽ lại hoài nghi chúng ta, càng không thể hoài nghi hoàng thượng."

Hàn Nghệ gật gật đầu.

Lư Sư Quái hơi nhíu mày, nói: "Nhưng chúng ta làm như vậy có phải là quá đê tiện rồi không, nói không chừng còn liên lụy tới rất nhiều người vô tội."

"Sẽ không đâu."

Hàn Nghệ lắc đầu, nói: "Đầu tiên, chúng ta chỉ là sắp xếp một sự trùng hợp. Nếu như bọn họ không tham, không háo sắc, vậy thì chuyện này sẽ không thể phát sinh. Đây không phải là chúng ta cố ý vu oan hãm hại bọn họ, mà là chính bọn họ tự tìm đường chết. Kê tiếp, vụ án này cuối cùng là do chúng ta thẩm tra xử lý, chúng ta không cần phải đi hại người, chúng ta chỉ cần làm cho các đại thần dùng ánh mắt hoài nghi để theo dõi đám quan viên có tư lịch của ngự sử đài là được. Cuối cùng, chúng ta cần phải tự bảo vệ mình, đặc biệt là ta. Nếu như Trương Minh thuận lợi lên làm ngự sử đại phu, ổn định cục diện, ta vĩnh viễn sẽ không có ngày xuất đầu."

Lư Sư Quái nghe vậy gật đầu, nói: "Vậy chúng ta nên làm thế nào?"

Hàn Nghệ nói: "Có câu cửa miệng là bắt trộm bắt tận tay, bắt gian bắt tại giường. Mà theo sự điều tra của ta, nửa tháng sau Tưởng Hiến sẽ ra ngoài tuần tra. Chỉ có lúc Tưởng Hiến ra ngoài tuần tra, thì Trương Minh mới có cơ hội hẹn hò vụng trộm với thê tử Tưởng Hiến ở miếu, đây là cơ hội của chúng ta. Chẳng qua trước đó trong chúng ta phải có một người thường đi Ngự sử đài, tạo quan hệ tốt với đám Hoắc Nguyên Đức, đến lúc đó chỉ sợ còn phải cần các ngươi dẫn dụ bọn họ vào bẫy."

Lư Sư Quái và Vương Huyền Đạo đồng thời nhìn về phía Trịnh Thiện Hành.

Trịnh Thiện Hành tức giận liếc nhìn hai người bọn họ, nói: "Biết ngay là thế này mà."

Lư Sư Quái đột nhiên liếc nhìn vê phía Hàn Nghệ, thở dài: "Hàn tiểu ca, thật sự rất khó tưởng tượng ngươi còn chưa đầy 20 tuổi đấy."

Tinh túy của kế hoạch này, không nằm ở sự thông minh, mà nằm ở sự hiểu biết về nhân tính. Mỗi bước đi của kế hoạch này đều tràn ngập sự hiểu biết về nhân tính. Kỳ thật Hàn Nghệ căn bản chẳng bịa đặt gì cả, tất cả đều thuận theo nhân tính mà sắp xếp. Nhưng mà sự hiểu biết về nhân tính cần phải được tích lũy theo thời gian. Khi tiếp xúc nhiều với người và sự vật, thì ngươi mới có thể hiểu rõ nhân tính.

Hiên tại Hàn Nghệ mới 19 tuổi, nhưng sự hiểu biết của hắn về nhân tính thật sự làm cho người ta kính nể.

Lại là mấy câu này. Hàn Nghệ lau mồ hôi nói: "Ta sắp 20 tuổi rồi, mà hiện giờ thứ ta mong đợi nhất cũng là sớm 20 tuổi một chút, có lẽ đến lúc đó sẽ không còn ai cho rằng ta là thiên tài nữa."

Nói xong, mấy người đều cười lên ha hả.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Lịch sử    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Nam Hi Bắc Khánh.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) Chương 393: Chuyện đời không có gì tuyệt đối được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close