Hoàng cung.
Lúc này, cửa Thái Cực điện vẫn còn đóng chặt, các đại thần mặc áo đỏ, áo tím đứng đầy ở trước cửa, túm năm tụm ba tụ thành một đoàn, cũng không có trò chuyện vui vẻ giống như xưa, mà là đều châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
"Này, các ngài đã nghe nói chưa, hai ngày trước bệ hạ mang theo Võ Chiêu nghi đến phủ Thái úy đấy."
"Nghe thì nghe rồi, nhưng việc này có thể nói lên điều gì đây, Thái úy là cậu của bệ hạ, ngày thường cũng thường đến đấy."
"Nếu là bình thường, vậy thì bọn họ đang nói cái gì?"
"Hả? Chẳng lẽ trong đó có miêu nị?"
"Bệ hạ đến phủ Thái úy, đây là điều rất bình thường, nhưng ngài đừng có quên, lần này bệ hạ còn mang theo cả Võ Chiêu nghi đi cùng đấy, ta còn nghe nói, bệ hạ còn mang theo không ít lễ vật trân quý nữa."
"Ý của ngươi là. . .?"
"Hừ! Ta thấy là tin đồn phía hậu cung bên kia chưa chắc đã là vô căn cứ đâu, lần này bệ hạ tám chín phần mười là muốn lập Võ Chiêu nghi làm hậu."
"Nực cười, Võ gia chỉ là tiểu họ, Võ Chiêu nghi kia dựa vào cái gì mà đòi làm Quốc mẫu, nếu bệ hạ thật sự có ý này, thì ta sẽ là người đầu tiên đứng ra phản đối."
"Hơn nữa Vương Hoàng hậu xuất thân danh môn quý tộc, lại còn tri thư đạt lễ, có vị Hoàng hậu như vậy, là phúc của xã tắc, bệ hạ sao có thể xằng bậy được chứ."
"Ài, Thái úy sẽ không đáp ứng rồi đó chứ?"
"Điều này sao có thể, ta có nghe người ta nói rồi, Thái úy còn không phản ứng lại với bệ hạ nữa cơ."
"Việc này không thể đáp ứng được, nếu không thì quốc gia tất loạn."
"Hiện giờ việc này đã truyền ra ngoài, ngài nói xem lát nữa bệ hạ lên triều, liệu có thể đem chuyện này ra nói nữa hay không?"
"Nếu bệ hạ còn để ý mặt mũi, thì việc này căn bản không cần nhắc lại."
"Ai mà biết được, ta thấy bệ hạ đã bị Võ Chiêu nghi kia mê hoặc rồi. Võ Chiêu nghi kia có thân phận gì chứ, đó chính là người của Thái Tông Thánh Thượng đấy."
"Khụ khụ khụ, lời này ngài cũng chớ có nói lung tung…"
Việc này giấy không gói được lửa, chuyện Lý Trị đi tới Trưởng Tôn gia, hối lộ Trưởng Tôn Vô Kỵ, rất nhanh đã bị truyền đi đến ồn ào huyên náo rồi, còn việc Lý Trị muốn lập Võ Chiêu nghi làm hậu, cũng đã được chứng thực.
Nhưng phần lớn đại thần trong triều vẫn giữ ý kiến phản đối, dựa vào xuất thân của Võ Chiêu nghi, lập nàng làm hậu, là đã xúc phạm tới lợi ích của quý tộc rồi, lại còn phạm đến lợi ích của tập đoàn Quan Lũng nữa, bởi vì Vương Hoàng hậu chính là người của phe này. Nếu mà là lập Tiêu Thục phi, thì ngược lại còn dễ nói chuyện.
Ngay lúc mọi người đều đang nghị luận, thì một lão giả đột nhiên đi tới.
Chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Những đại thần này nhìn thấy, đều ào ào nghênh đón, chắp tay hành lễ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả nói: "Mọi người tới sớm vậy sao!"
Một người trong đó nói: "Đây là hạ quan noi theo Thái úy, Thái úy tại vị mấy chục năm, nhưng ngày nào cũng như ngày nấy, bất kể là phong ba bão táp, hay là ngày hè nóng bức, Thái úy đều chưa từng tới muộn nửa khắc, quả thật là tấm gương cho chúng ta."
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: "Đâu có, đâu có, kỳ thật lão phu cũng muốn ngủ thêm một lát, nghỉ ngơi một chút, nhưng mà miệng lưỡi người đời đáng sợ nha, chỉ sợ có người đứng đây nói hươu nói vượn, nếu là chậm nửa khắc, thì không biết sẽ nói thành dạng gì nữa."
Bách quan nghe vậy, sắc mặt vô cùng xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Đúng, đúng vậy." Nói rồi liền giơ tay lau mồ hôi trên trán.
Lời này của Trưởng Tôn Vô Kỵ, rõ ràng là muốn cảnh cáo bọn họ, không cần chuyện bé xé ra to, vừa nghe tiếng gió đã bảo là mưa, nói hươu nói vượn.
Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc nhìn bọn họ một cái, thầm cười khổ, lắc lắc đầu.
Một lát sau, cửa điện mở ra, các đại thần chia làm hai bên, bước vào trong điện, xếp thành hàng mà đứng.
Lại nghe một tiếng hô to: "Hoàng thượng giá lâm!"
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Cùng với tiếng hô to chỉnh tề, Lý Trị mặc long bào đi vào từ cửa chính đại điện, bước lên bậc thang, ngồi lên long ỷ, nói: "Bình thân."
Quần thần đứng dậy, nhưng thần thái quái dị, đều đang thầm nhủ, liệu lần này Hoàng thượng có nói thẳng chuyện lập Hậu ra luôn không.
Lý Trị đưa mắt đảo qua, trong lòng sao có thể không rõ, y chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, ho nhẹ một tiếng, khẽ cười nói: "Hôm qua trẫm nhận được một đạo tấu chương, sau khi xem thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đạo tấu chương này đề nghị triều đình phóng khoáng loại bỏ luật cấm tiêu."
Lời này vừa nói ra, quần thần đều ngây ngốc.
Việc này tự dưng lòi ra, chả hiểu ra làm sao cả, đang yên đang lành, sao tự dưng sao nói đến chuyên cấm tiêu rồi, đã nói là chuyện phế Vương lập Võ cơ mà?
Ngay cả bọn Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không hiểu ra sao cả, hiện giờ tấu chương đều phải qua tay bọn họ. Việc trong triều, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ bọn họ đều nắm rõ như lòng bàn tay, tại sao lại chưa từng thấy đạo tấu chương này.
Ánh mắt của mọi người liếc loạn, muốn nhìn xem tên vương bát đản nào dâng bản tấu chương vớ vẩn này lên, làm hỏng hết cả tiết tấu.
Lý Trị thấy vẻ mặt mờ mịt của quần thần, trong lòng thầm đắc ý, y muốn chính là hiệu quả này. Y đã chán việc đám quần thần này đều dòm ngó vào hậu cung của mình. Tuy rằng y không giấu tâm tư phế Vương lập Võ nữa, nhưng dù sao thì việc này vẫn còn chưa được chính thức công khai, vẫn thuộc loại chuyện trong hậu cung. Trước mắt y không dám, cũng không muốn trực tiếp nói ra bên ngoài, đem việc tư biến thành việc công, để tránh nhấc lên phong ba lớn hơn nữa. Hôm qua khi nhìn thấy bản tấu chương này, thì cảm thấy mừng như điên, đây quả thực là bản tấu chương cứu mạng mà. Chính vì vậy, vừa lên triều y liền đem ra nói, mở miệng cười ha hả: "Các ngươi cũng đừng nhìn nhau nữa, người này trước mắt không có ở trong điện." Dừng một chút, y lại cất cao giọng nói: "Người đâu, tuyên Hàn Nghệ nhập điện."
Hàn Nghệ?
Quần thần vừa nghe thấy cái tên này, thì lại lập tức bực bội rồi, lại là tiểu tử này, đúng là một cây gậy chọc cứt mà, không khỏi đều nhìn về phía một người.
Người này chính là Ngự Sử Trung Thừa Trương Minh, hiện giờ Hàn Nghệ là người của Ngự Sử Đài, hắn dâng tấu, đã có thể đại biểu cho toàn bộ Ngự Sử Đài rồi, mà Trương Minh nhà ngươi lại là lão đại của Ngự Sử Đài, không nhìn ngươi thì nhìn ai.
Cái mặt mo của Trương Mình lập tức biến thành màu gan lợn, tức muốn chết, cũng cảm thấy oan uổng.
Nếu mà ông ta nói ông ta không biết, vậy thì các đồng liêu nhất định sẽ hỏi ông ta quản lý cấp dưới kiểu gì vậy, dâng tấu chương mà cũng không qua tay ngươi. Tuy rằng Giám sát Ngự sử đều có quyền trực tiếp dâng tấu, nhưng không có một Giám sát Ngự sử nào dám vượt mặt lão đại để trực tiếp dâng tấu cả. Nếu thật sự làm vậy, thì người này chỉ sợ cũng không thể ở lại Ngự Sử Đài được nữa. Nhưng nếu ông ta nói mình biết, vậy thì đồng liêu sẽ lại hỏi ngươi đây là có ý gì, ngươi rảnh quá nên kiếm việc để làm à.
Đúng là trả lời sao cũng chết mà!
Qua một lát, đã thấy Hàn Nghệ mặc quan phục màu xanh tiến vào từ cửa hông, vừa tiến vào trong điện, đã lập tức cảm thấy có hai ánh mắt giết người bắn qua rồi, nhưng hắn có da mặt dày chắn lại, hành lễ nói: "Vi thần tham kiến Hoàng thượng."
"Miễn lễ."
Lý Trị hỏi: "Hàn Nghệ, đạo tấu chương đề nghị dỡ bỏ lệnh cấm tiêu kia là do ngươi dâng lên đúng không?"
Hàn Nghệ đáp: "Đúng là do vi thần dâng lên ạ."
"Bệ hạ, bản tấu chương này căn bản là cố tình kiếm chuyện không đâu, kính xin bệ hạ niệm tình Hàn Nghệ mới vừa nhập sĩ, nóng lòng lập công, khoan thứ cho tội khinh nhờn chức quyền của hắn. Đây đều là do vi thần quản giáo không nghiêm, cũng xin bệ hạ trách phạt vi thần."
Người nói chuyện đúng là Trương Minh. Nếu đổi lại là người khác, ông ta còn lười mở miệng nói những lời này, lệnh cấm tiêu đã tồn tại mấy trăm năm rồi, sao có thể thay đổi được, thuần túy là dâng tấu bậy bạ. Nhưng nếu là Hàn Nghệ, vậy ông ta mà không đứng ra, thì chắc chắn sẽ có người cho rằng đây là Ngự Sử Đài đang giở trò quỷ. Ông ta tình nguyện để người ta khinh bỉ mình không biết quản lý cấp dưới, chứ cũng không muốn khiến cho người ta cảm thấy ông ta đang liên hợp với Hàn Nghệ bày ra âm mưu quỷ kế gì. Hàn Nghệ đang là cái đích cho mọi người chỉ trích, có ai muốn đứng cùng phe với hắn chứ.
Quả nhiên, quần thần vừa thấy Trương Minh đứng ra phản đối, vậy thì việc này tám chín phần mười là do cá nhân Hàn Nghệ làm ra rồi, không khỏi thầm nghĩ, tiểu tử đúng là lớn mật, vậy mà dám không thông qua Ngự Sử Trung Thừa, đã trực tiếp dâng tấu rồi.
Dù sao thì từ khi Đường triều khai quốc tới nay, vốn không có chuyện Ngự Sử Trung Thừa và Giám sát Ngự sử tranh cãi ngay trên triều, có lẽ là xưa nay cũng chưa từng có.
Lý Trị ồ một tiếng, hỏi: "Việc này Trương Trung thừa cũng không biết sao?"
Trương Minh buồn bực nói: "Vi thần không biết việc này."
Mé! Ta còn chưa nói gì, Hoàng thượng cũng không có nói muốn trị tội ta, vậy mà ngươi đã bắt đầu thỉnh cầu tha thứ cho ta rồi, cmn ngươi đúng là biết ăn nói đó. Nếu lão tử thật sự lăn lộn với ngươi, chẳng phải sẽ bị ngươi bán mà còn phải giúp ngươi đếm tiền à. Hàn Nghệ thầm nguyền rủa trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: "Khởi bẩm bệ hạ, bản tấu này chính là do cá nhân vi thần dâng lên, không có liên quan gì tới Trung thừa cả."
"Thì ra là thế."
Lý Trị gật gật đầu. Y đương nhiên sẽ không vì một câu cố tình kiếm chuyện không đâu của Trương Minh mà bỏ qua việc này. Đầu tiên, y cũng phải mượn tấu chương này để dời đi lực chú ý của quần thần. Kế tiêp, hiện tại y cũng rất hi vọng có người dâng tấu nghị luận việc quốc sự, bằng không thì ngôi vị hoàng đế này cũng quá nhàm chán rồi, cả ngày chính là đọc sách cùng cữu cữu. Bất kể thế nào, việc này nhất định phải đưa ra giằng co, thế là lại nói với Hàn Nghệ: "Hàn Nghệ, lời vừa rồi của Trung Thừa ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, không biết ngươi cảm thấy thế nào?"
Hàn Nghệ nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần cũng không phải là kiếm chuyện không đâu, mà vi thần cho rằng lệnh cấm tiêu đã quá hạn sử dụng rồi, không hề phù hợp với tình hình trong nước nữa."
"Nực cười!"
Trương Minh cười lạnh nói: "Lệnh cấm tiêu bắt đầu từ thời nhà Hán vẫn luôn duy trì đến nay, chính là vì giữ gìn trị an, cho dù đặt vào bất kỳ lúc nào cũng sẽ không quá hạn, ngươi còn không mau nhận tội với bê hạ." Nói xong hai mắt ông ta trừng lên, giống như muốn nói, ta là thủ trưởng của ngươi, ngươi dám cãi ta à?
Hàn Nghệ cả người run run một chút, sợ hãi nói: "Bệ hạ, vi thần nhận tội, vi thần nhận tội."
Đúng là không có tiền đồ, có ta ở đây, ngươi sợ hãi cái gì chứ. Lý Trị thầm mắng Hàn Nghệ vô dụng, trầm mi hỏi: "Chẳng lẽ ngươi quả thật là kiếm chuyện không đâu sao?"
Hàn Nghệ nói: "Vi thần không dám."
Lý Trị nói tiếp: "Nếu không phải, vậy thì tại sao ngươi lại muốn nhận tội?"
Hàn Nghệ yếu ớt nói: "Hồi bẩm bệ hạ, Trương Trung thừa chính là lãnh đạo trực tiếp của vi thần, ngài ấy bảo vi thần nhận tội, thì làm sao vi thần dám không nhận tội cho được."
Trương Minh sửng sốt một chút, suýt nữa chửi ầm lên. Nêu ngươi mà biết tôn kính ta, thì trước đó ngươi đã tìm ta để thương lượng trước rồi, nhưng ngươi có làm đâu, có thể thấy được ngươi căn bản không thèm để ta vào mắt, hiện giờ lại nói như vậy, thì khác gì vu hãm ta vào chỗ bất nghĩa.
Tiểu tử này đúng là đủ lanh đấy. Lý Trị bừng tỉnh đại ngộ, nhưng cũng không lộ thanh sắc, đầu tiên là liếc mắt nhìn Trương Minh, rồi lập tức cười ha ha nói: "Quốc gia đại sự, chú trọng là tham dự, há có phân biệt chức quan lớn nhỏ, trẫm tin rằng chỉ cần ngươi nói có lý, Trương Trung thừa chẳng những sẽ không trách cứ ngươi, mà còn có thể sẽ cảm thấy cao hứng vì Ngự Sử Đài có được nhân tài như ngươi."
Trương Minh ra vẻ nịnh hót, tươi cười nói: "Bệ hạ nói rất đúng." Nói xong lại dùng giọng điêu hòa khí nói: "Hàn Nghệ, ta bảo ngươi nhận tội lúc nào, ta chỉ là cho rằng..."
Nói tới đây, ông ta cũng không biết nói tiếp như thế nào nữa, chỉ cảm thấy ngượng mồm, nói: "Ngươi . . . ngươi có chuyện thì cứ nói đừng ngại, chỉ cần ngươi nói có lý, ta tuyệt đối sẽ không trách cứ ngươi."
Hàn Nghệ nhìn vẻ mặt nghĩ một đằng nói một nẻo của Trương Minh, suýt chút nữa thì bật cười ra tiếng, khó xử liếc nhìn Trương Minh, lại nói với Lý Trị: "Bệ hạ, không. . .không thể đổi ý được sao, vi thần muốn thu hồi bản tấu chương kia."
Lý Trị nói: "Nực cười, đây là quốc gia đại sự, sao có thể giống như trò đùa, nói dâng là dâng, nói thu là thu được, trong mắt ngươi còn có còn thiên tử là trẫm nữa hay không."
"Vi thần không dám, vi thần tội đáng chết vạn lần."
Hàn Nghệ sợ hãi hét lớn.
Trong lòng Lý Trị mừng thầm, khẩn trương mượn chuyện này góp lời: "Ngươi chẳng qua chỉ là dâng một đạo tấu chương, cho dù có sai, thì cũng không đến mức có tội. Từ lúc trẫm lên ngôi tới nay, vẫn luôn đê cao sự phóng khoáng ngôn luận, cổ vũ các vị ái khanh góp lời. Bất kể tấu chương này có lý hay không, hành vi của ngươi đều là đáng để tuyên dương, ngươi rốt cuộc đang sợ cái gì? Chẳng lẽ có người uy hiếp ngươi, không cho ngươi nói sao?"
Trương minh vừa nghe vậy, thì bị dọa cho xanh mặt.
Hàn Nghệ trầm mặc không nói gì, thầm nghĩ, ngươi phát huy nhanh lên, sau khi ngươi phát huy xong rồi, thì sẽ đến lượt ta phát huy.
Lý Trị đã sớm sinh lòng oán hận đối với sự trầm mặc của triêu đình, hiện tại là cơ hội tốt nha, y càng nói càng giận, vỗ mạnh một cái xuống bàn, quát: "Đúng là buồn cười, ngươi không dám nói phải không, hôm nay kiểu gì trẫm cũng phải bắt ngươi nói, trẫm ngược lại muốn nhìn xem có ai dám ngăn cản ngươi góp lời hay không?"
Câu này rõ ràng là đang ám chỉ nha, quần thần chỉ cảm thấy cực kỳ oan uổng, chúng ta một câu cũng không có nói mà.
Đây là lần đầu tiên bọn họ hi vọng Hàn Nghệ có thê sớm mở miệng một chút, ngươi như vậy là hại chết người đấy.
Trương Minh gấp đến độ sắp đái ra quần rồi, ông ta thúc giục Hàn Nghệ: "Hàn Nghệ, ngươi còn không mau nói."
Hàn Nghệ trung thực hướng về phía Trương Minh: "Vậy thì hạ quan nói nhé."
Trương Minh thật sự muốn hộc máu: "Ngươi nhìn ta làm gì, là bệ hạ bảo ngươi nói!"
Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc nhìn Trương Minh, khẽ thở dài trong lòng.
Tên Trương Minh này từ trước tới nay đều phi thường cẩn thận, chưa bao giờ đại loạn trận cước như hôm nay cả. Nhưng ngươi càng muốn Hàn Nghệ nói gì đó, thì Hàn Nghệ lại không chịu nói, thật sự là làm người ta mắc nghẹn.
Truyện [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) : chương 396: nghe nhìn lẫn lộn
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
-
Nam Hi Bắc Khánh
Chương 396: Nghe nhìn lẫn lộn
Danh Sách Chương: