Mặc dù Hàn Nghệ không biết nguyên nhân, nhưng không cần nghĩ cũng biết chắc chắn không phải chuyện dễ dàng gì. Dương Phi Tuyết là ai, nếu không phải đến lúc tuyệt vọng rồi, sao có thể chạy đến cầu xin một tiểu tử nhà nông như hắn giúp đỡ chứ. Lần trước chính vì hắn đã nghĩ đến điểm này mới sảng khoái mà đồng ý, nào ngờ Dương Phi Tuyết thật sự đến, thật sự là lấy đá đập chân mình mà, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ dõng dạc: "Việc này ta đương nhiên nhớ, nếu Dương cô nương cần ta giúp đỡ, cô cứ việc dặn dò là được, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định không từ chối."
Cái không muốn cũng đã đến, dù sao hắn cũng không đẩy đi được, chi bằng nhanh chóng dát vàng lên mặt mình nha!
"Coi như ngươi giữ lời."
Dương Phi Tuyết vô cùng hài lòng với câu trả lời của Hàn Nghệ, không khỏi gật đầu, nhưng sắc mặt lại có chút do dự: "Nhưng việc này quan hệ trọng đại, nếu ngươi để lộ ra ngoài, cẩn thận đầu ngươi rơi xuống đất."
Ta đã nói mà, chắc chắn không phải chuyện tốt gì, còn chưa nói ra thì muốn đầu người rơi xuống rồi, nếu nói ra nữa... còn không phải là xét nhà diệt tộc sao. Có điều, có xét nữa cũng chỉ có hai người, so với người khác ta vẫn có lời nha. Ôi vãi lúa, sao ta có thể nghĩ như vậy chứ.
Hàn Nghệ nghĩ thầm lát nữa quay về nhất định phải hung hăng giáo huấn Tiêu Vân một phen, vừa rồi sao không giữ chặt hắn chứ. Phu quân vốn xung động mà, khó tránh sẽ làm sai chuyện, ngươi làm thê tử thì nên kịp thời ngăn cản mới đúng nha, nhà xí thì có gì mà đi, đánh mạt chược mới là quan trọng nhất nha. Hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vậy... nếu Dương cô nương không cẩn thận tiết lộ ra thì sao?" Hắn biết chắc cái gì không nên nói, cái gì nên nói, vấn đề là Dương Phi Tuyết thoạt nhìn rất không đáng tin cậy, bằng không cũng sẽ không đến nói cho hắn biết.
"Nếu vậy cũng là đầu ngươi rơi xuống đất." Dương Phi Tuyết ngẩng gương mặt xinh đẹp lên nói.
Không hổ là quý tộc, thật sự là con mẹ nó công bằng. Hàn Nghệ gật đầu nói: "Dương cô nương thật sự là nhìn rõ mọi việc, đoán được càn khôn, Hàn Nghệ khâm phục, khâm phục."
Dương Phi Tuyết cười khanh khách, lườm hắn: "Cứ nói bừa."
Một tiếng cười giận rõ ràng là thần thái thiếu nữ hoa quý, nhưng vừa nói ra thì lập tức phát hiện mình có chút thất thố, ho nhẹ một tiếng nói: "Nói lại chuyện chính. Ngươi có biết tại sao Vương gia và Thẩm gia đều tranh nhau đi mua vàng không?"
Chuyện mà Dương Phi Tuyết nói, Hàn Nghệ đương nhiên biết, lần trước trên công đường, Vương Đại Kim và Thẩm Tiếu đều có nhắc đến, nói: "Việc này ta biết một chút, hình như là vì Dương nhị công tử muốn mua vàng."
"Đúng, nhưng không hoàn toàn đúng." Dương Phi Tuyết nói: "Thật ra là Dương gia ta ra giá cao mua vàng từ chỗ của bọn họ."
"Hả?"
"Vậy ngươi có biết tại sao Dương gia ta lại đột nhiên thu mua vàng không?"
Hàn Nghệ lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Dương Phi Tuyết không lập tức nói, mà chỉ trầm mặc, hồi lâu sau, nàng mới nhỏ giọng nói: "Đó là vì mấy ngày trước, cha ta làm mất Bồ Tát vàng mà địa khu Lĩnh Nam kính phụng cho Hoàng thượng."
"Lại là Bồ Tát?"
Hàn Nghệ đột nhiên cảm thấy mình và Bồ Tát rất có duyên.
Dương Phi Tuyết hơi sầu muộn gật đầu, sau đó nói lại đơn giản toàn bộ sự việc.
Việc này nha, phải nói từ năm ngoái. Bởi vì Đường Cao Tông Lý Trị muốn xây dựng một tự miếu to lớn nhất trên đời ở Trường An, thế là bảo Lĩnh Nam Đạo đúc ra một pho tượng Bồ Tát vàng để tăng thế tăng phúc, bởi vì Lĩnh Nam Đạo là một trong số ít địa phương ở Đại Đường sản xuất vàng, công tượng lành nghề luyện kim đều tập trung ở địa khu Lĩnh Nam. Bồ Tát này tốn mất cả năm trời cuối cùng cũng đúc xong, trọng lượng lên đến một trăm ký, vàng thuần nha, trong đó còn khảm trân châu hai mươi ký, đã không thể dùng chữ đắt tiền để hình dung được nữa, phỏng chừng cũng chỉ có Hoàng đế có thể dùng thôi.
Sau khi Bồ Tát vàng này đúc xong, thì Lĩnh Nam Đạo trước tiên mang đến Dương Châu, sau đó lại từ Dương Châu đưa đến Trường An.
Nhưng sau khi tượng Bồ Tát vàng đưa đến Dương Châu, Dương Tư Nột cũng không vội vàng mang đến Trường An. Ông ta làm như vậy thật sự chỉ do lòng hiếu thảo. Ông ta biết mẫu thân mình tin Phật, Bồ Tát vàng ròng lớn như vậy xưa nay chưa từng có, nghe nói còn do cao tăng khai quang nữa, muốn tạm để lại đây mấy ngày để cho mẫu thân được vui vẻ.
Dương lão phu nhân vừa nhìn thấy, quả thật là vô cùng vui vẻ, ngày ngày cúng bái, cho đến sau khi vụ án Thiên Tế Tự lòi ra ngoài sáng, bà đột nhiên có cảm giác như ăn thịt uống rượu vậy, giác ngộ được Phật Tổ ở trong lòng, thế là vội vàng bảo Dương Tư Nột chuyển Bồ Tát vàng đến Trường An.
Nhưng khoảng thời gian gần đây, ở mấy châu trong địa khu Giang Chiết đều xảy ra lũ lụt, giặc cỏ nổi lên khắp nơi, quan phủ vẫn luôn trấn áp. Nếu để những tên giặc cỏ này biết đến Bồ Tát vàng, chắc chắn sẽ thu hút không ít người đến cướp, cho nên Dương Tư Nột thật sự không dám gióng trống khua chiên mà áp giải. Thế nên bí mật phái một trăm cao thủ nhất đẳng nhất áp tải Bồ Tát vàng đến Biện Châu, rồi từ Biện Châu đi đường thủy đến Trường An.
Nào ngờ đâu, vừa ra khỏi Dương Châu không lâu thì tin dữ truyền đến, một trăm cao thủ gần như toàn quân bị diệt, Bồ Tát vàng cũng không cánh mà bay.
Lần này có thể nói là đùa ra lửa, phải biết là Bồ Tát vàng đã để ở Dương phủ một khoảng thời gian, bây giờ đánh mất, bên trên trách tội xuống thì chắc chắn là Dương Tư Nột ngươi gánh. Tuy rằng với địa vị của Dương gia, cũng không đến nỗi đầu rơi xuống đất, nhưng giáng chức là không thể tránh khỏi.
Dương Tư Nột sốt ruột nha, nhanh chóng phái người tra xét, nhưng lại không dám tuyên bố ra ngoài, chỉ có thể bí mật phái người điều tra, nhưng tra xét mấy ngày vẫn không có tin tức gì, thế nhưng bây giờ phía bên Trường An đã cho người đến thúc giục. Dương Tư Nột lòng nóng như lửa đốt, nên Dương nhị công tử đưa ra chủ ý, nói Bồ Tát vàng hoàng thượng cũng chưa từng nhìn thấy, sao chúng ta không lấy chút vàng, trộn chút vàng giả vào, rồi làm một Bồ Tát vàng khác, cứ ứng phó trước, mặt khác tiếp tục phái người tra xét, đợi khi tìm được tượng Bồ Tát vàng rồi, Dương gia chúng ta lại tiến lên thú tội, như vậy cũng tiện bề nói chuyện. Đường Cao Tông chắc chắn sẽ nể mặt Dương gia mà cho ông ta một con đường, dù sao thì tượng Bồ Tát vàng đã tìm về được rồi.
Biện pháp này chỉ có thể nói là hỏng bét hết sức.
Nhưng Dương Tư Nột quả thật không còn cách nào, cũng chỉ có thể còn nước còn tát, nên mới có chuyện mua vàng.
Hóa ra bên trong còn có một vụ án lớn kinh thiên nha.
Hàn Nghệ thầm lẩm bẩm một câu, khó trách Dương gia vội vã ra giá cao mua vàng, hơn nữa, ngày đó khi Dương Tư Nột đối diện với vụ án Vương Bảo bị lừa cũng có vẻ không yên lòng, tin rằng cũng vì chuyện này, nhưng hắn không rõ, tại sao Dương Phi Tuyết lại đến tìm hắn, hoang mang nói: "Dương cô nương, vậy... vậy ta có thể giúp gì đây?"
Hắn là một tiểu tử nhà nông, đi đâu tìm Bồ Tát vàng đây.
Thần sắc Dương Phi Tuyết ảm đạm, thấp giọng nói: "Ta cũng không còn cách nào khác mới chạy đến tìm ngươi. Lúc trước ngươi lợi dụng một con chó lừa được một quan từ chỗ ra, lại bày mưu vạch trần quỷ kế của Cửu Đăng, đủ thấy ngươi có rất nhiều biện pháp hay, cho nên ta hi vọng ngươi có thể nghĩ cách giúp Dương gia ta tìm được Bồ Tát vàng về."
Chính vì đại sự trong nhà đều do các ca ca giúp đỡ phụ thân, không để nàng nhúng tay vào, đặc biệt là chuyện lớn cỡ này, nhưng nàng lại có trái tim nam nhi, không phải tiểu thư khuê các an phận thủ thường, dù sao cũng là tử nữ nhà quân công thế phiệt, muốn làm bậc cân quắc trên lưng ngựa, cho nên nàng vô cùng muốn giúp đỡ phụ thân. Nhưng đáng tiếc cho dù là phụ thân nàng hay là mấy vị ca ca của nàng đều là qua loa cho xong, mà bên cạnh nàng đều là những người bạn chỉ biết ăn uống chơi đùa, hơn nữa đều là con cháu quan lại, thân phận đặc thù, chuyện nên biết đều đã biết rồi, chuyện không nên biết thì rõ ràng là thật sự không thể nói với bọn họ được.
Cho nên nàng nghĩ tới nghĩ lui liền nghĩ đến Hàn Nghệ, một người hoàn toàn không có bất cứ liên quan lợi ích gì đến chuyện này, cũng không thể thao túng chuyện này, hơn nữa nàng chỉ là đến đây thử vận may, càng muốn tìm một người trút bầu tâm sự, dù sao thì gần đây trên dưới Dương gia đều lòng người bàng hoàng, vô cùng nặng nề, nàng lại là một thiếu nữ sáng sủa, nhìn thấy người thân đều vẻ mặt u sầu, tâm tình dĩ nhiên là vô cùng buồn bực.
Chỉ là chuyện này mà nàng lại đến tìm Hàn Nghệ, cũng có thể thấy được là nàng vào đời chưa lâu, nhưng nhìn theo mặt khác, thì nàng vô cùng tin tưởng Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ gãi đầu nói: "Nhưng chuyện này Dương Công còn lành nghề hơn cả ta, nếu ông ta đã không tìm ra, thì ta càng không tìm được. Nếu cô bảo ta đi đối phó một người, có lẽ ta có thể giúp được cô, nhưng cô lại bảo ta đi tìm một người, vậy khả năng ta giúp được có thể nói là gần như không có."
"Ta cũng biết việc này làm khó ngươi."
Dương Phi Tuyết rất thất vọng, nhưng cũng không cưỡng cầu, nói: "Ngươi đã không có cách nào thì thôi vậy, có điều chuyện này ngươi ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài."
Hàn Nghệ nhìn thấy vẻ mặt nàng mất mát, trong lòng lại cảm thấy áy náy khó hiểu, nghĩ bụng, nếu không phải lúc trước nhờ thiện ý của nàng, ta không biết làm sao sinh tồn được ở thế giới này, nói cho cùng, ta đích thật nợ nàng một nhân tình. Nghĩ đến đây, hắn lại nói: "Trước tiên cô đừng có gấp, chúng ta nghĩ cách thử xem. Tuy năng lực của ta có hạn, nhưng một người kế nhỏ, hai người kế lớn mà. Nếu cô đã nói là bí mật vận chuyển, thì người biết được hẳn là không nhiều, sao có thể gặp được mai phục chứ, hơn nữa muốn cướp được Bồ Tát vàng từ tay của một trăm cao thủ hộ tống, cũng tuyệt đối không phải dễ dàng nha!"
Bởi vì Dương Phi Tuyết nói rất đại khái, không hề rõ ràng, cho nên hắn cũng có nhiều chỗ tò mò.
Dương Phi Tuyết nói: "Lần này không phải là giặc cỏ cướp đi, mà là có người tham ô biển thủ."
Truyện [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) : chương 72: vụ án kinh thiên
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
-
Nam Hi Bắc Khánh
Chương 72: Vụ án kinh thiên
Danh Sách Chương: