"Hơn nữa, nếu ta đoán đúng, Phúc bá và cha mẹ ta phải có mối quan hệ cực kỳ thân thiết, nếu không ông ấy đã không mang theo gánh nặng như ta mà chạy trốn. Vậy thì cha mẹ ta bây giờ đang ở đâu? Họ còn sống không?”
Suy nghĩ ấy nổi lên, đồng thời cũng kéo theo muôn vàn những tâm tư khác.
Khi một vấn đề nổi lên, thường sẽ có thêm những khúc mắc khác cùng xuất hiện, chỉ dựa vào những thông tin trước mắt này, Diệp Vô Khuyết khó có thể khẳng định được những suy đoán của hắn. Chỉ khi biết được thêm những tin tức liên quan tới Phúc bá, hắn mới có thể xác nhận rõ ràng những phỏng đoán ấy.
"Đại chiến bách thành, đại chiến bách thành... Chắc chắn sẽ có tin tức của Phúc bá ở thành chính Đệ Nhất sao? Nếu đúng là như thế, vậy thì không ai có thể ngăn cản ta!"
Vẻ mặt Diệp Vô Khuyết lộ rõ vẻ sắc bén, trong thâm tâm hắn, việc tìm kiếm Phúc bá, đánh bại Quân Sơn Liệt, tìm kiếm quá khứ của Không chính là nguyên nhân lớn nhất khiến hắn cam tâm tình nguyện tiêu tốn mười năm khổ cực tu luyện.
Giờ đây, nếu có bất kì tin tức nào liên quan tới Phúc bá, hắn sẽ liều mạng truy tìm!
"Vù"
Chiến khí Thánh Đạo màu vàng nhạt lưu chuyển trong thân thể, khí huyết kim hồng trào dâng, Diệp Vô Khuyết lại một lần nữa bước vào quá trình tu luyện.
Hắn không đi cùng Tề Thế Long đến nhà Tư Mã, mà lựa chọn đợi ở nhà Mộ Dung. Thứ nhất là để hồi phục thương tích, thứ hai là vì muốn xác nhận chuyện của Phúc bá.
Hiện tại hai việc này đều đã hoàn thành, hắn có thể hoàn toàn chú tâm vào tu luyện và yên ổn chờ Tề Thế Long đến đón hắn.
Tu luyện không màng thời gian, cứ như vậy, một ngày đã trôi qua rất nhanh chóng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Vô Khuyết một mình rời khỏi căn nhà nhỏ mà hắn đã sống mười năm nay, trong lòng hắn cảm thấy có chút không nỡ. Hắn từng bước từng bước đi trên con đường trong khuôn viên nhà Mộ Dung, trên lưng còn vác theo hộp Thất Tinh Luyện Đạo.
Mười năm qua hắn luôn bận rộn tu luyện, từ trước đến nay chưa từng để ý bất cứ gì khác, giờ đây đến lúc phải rời đi, trong lòng hắn có chút u sầu. Dù sao thì đây cũng là nơi mà hắn đã lớn lên, Diệp Vô Khuyết có cảm giác rằng lần rời đi này, rất có thể sẽ không thể quay về trong nhiều năm.
Diệp Vô Khuyết chậm rãi bước đi, mặc gió làm rối tung mái tóc đen của mình, một lúc sau, hắn đã đến căn lầu nhỏ mà Tình Nhi ở.
Diệp Vô Khuyết không tiến vào mà lặng lẽ đứng bên ngoài một lúc lâu, hắn không muốn nói lời tạm biệt với Tình Nhi, mặc dù hắn biết Tình Nhi cũng sẽ sớm rời khỏi nơi này.
Xa cách lâu ngày cũng không thể cắt đứt được tình nghĩa huynh muội giữa hai ta.
“Tình Nhi, Vô Khuyết ca ca nhất định sẽ đi tìm muội”.
Diệp Vô Khuyết sải bước đi về sàn luyện võ nhà Mộ Dung.
Hắn không biết rằng trong căn lầu nhỏ đó, Tình Nhi vẫn luôn dõi theo bóng dáng hắn với vẻ mặt thất thần, còn có một tu sĩ đứng đằng sau nàng, đó là một người phụ nữ trung niên.
Nữ tu sĩ này mặc một chiếc áo bào màu xanh lam, khắp người toát ra khí tức lạnh lẽo, nhìn không rõ mặt. Bà ta nhìn Tình Nhi trước mặt, rồi đột nhiên khàn giọng lên tiếng: “Nhà Mộ Dung đã từng có ai nhìn thấy linh nữ dung hợp chân linh chưa?”
Câu nói này không chút cảm xúc, giống như một khối băng vĩnh cửu nghìn năm.
Nghe thấy câu hỏi của nữ tu sĩ, đôi mắt trong veo của Tình Nhi không chút dao động, không hề có sự ấm áp như lúc ở bên Diệp Vô Khuyết, nàng nhẹ giọng nói: “Chưa”.
“Rất tốt, mời linh nữ cùng lão nô rời đi”.
Ngay khi câu nói ấy vang lên, ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Anh Lạc khẽ dao động, nàng ta liếc nhìn Diệp Vô Khuyết, phát hiện ra vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như thể không hề nghe thấy gì cả.