Trên một ngọn núi, Lam Linh đứng thẳng, chiếc áo màu lam nhạt ôm sát dáng người hoàn mỹ lả lướt, đôi mắt nhìn viễn không xa xa, lẩm bẩm:
- Ta cùng hắn chung quy chỉ là bình thủy tương phùng mà thôi, có thể có một đoạn thời gian ở chung với hắn đã ngoài ý muốn, sau này cần phải chịu phận bất hạnh, vì gia tộc, vì trong tông, đã lựa chọn thì không thể quay đầu lại.
- Không biết ngươi thế nào, có từng ngẫu nhiên nhớ tới ta!
Lam Linh thì thào, lời nói bay theo gió, không người hay biết.
Núi non liên miên, mặt trời ngã về tây, vạn núi một mảnh đỏ hồng.
Bên ngoài một sơn động, Duẫn Ngạc xuất hiện, thân ảnh chợt lóe đã đi vào bên trong.
- Sự tình an bài thế nào?
Thao Ưng lão tổ hỏi.
- Theo tin tức của chúng ta, Đế Đạo minh đã nhận được tin, Phi Linh môn Lục Lâm Thiên tựa hồ muốn đi Cự Giang thành.
Duẫn Ngạc cung kính nói.
- Đi thì tốt rồi, chỉ cần tới đây sẽ dễ làm!
Trong mắt Thao Ưng hiện lên tia lãnh ý.
- Không nghĩ tới Lục Lâm Thiên dám đi, ta cảm thấy kỳ quái, với tâm trí của hắn, tuyệt đối sẽ có đề phòng, ta vốn cho rằng hắn sợ hãi sẽ không dám đi, ai biết hắn dám làm như vậy!
Duẫn Ngạc có chút ngoài ý muốn.
- Nơi đàm phán nằm trong Cự Giang thành, mặc dù Đế Đạo minh sẽ hoài nghi nhưng xác định chúng ta sẽ không ra tay trong Cự Giang thành, cho nên sẽ thả lỏng một ít cảnh giác, nhưng trọng yếu chính là Lục Lâm Thiên, có thể làm cho hắn phải đi mới là quan trọng nhất, hắn là đối thủ chủ yếu cần đối phó!
Thao Ưng lão tổ nói.
- Lần này Lục Lâm Thiên có đi, tuyệt đối là chắp cánh cũng không thoát, không thể quay về Phi Linh môn!
Ánh mắt Duẫn Ngạc trầm xuống, tựa hồ đã nắm chắc có thể gϊếŧ chết Lục Lâm Thiên.
- Lần này Lục Lâm Thiên đi qua, chỉ sợ ít nhiều có liên quan tới Lam Linh!
Thao Ưng lão tổ nhìn Duẫn Ngạc:
- Có một số việc không nên nói với Lam Linh tốt hơn.
- Ta hiểu được.
Duẫn Ngạc gật đầu.
…
Mười sáu ngày thời gian trôi qua thật nhanh, đối với người đang bế quan, chỉ chớp mắt đã trôi qua rồi.
Hô!
Quanh thân Dương Quá trôi nổi hoàng mang, thu lại thủ ấn, hoàng mang lập tức biến mất không còn nhìn thấy.
Xuy!
Vừa mở mắt, tinh quang bắn ra, thân ảnh Dương Quá xuất hiện giữa không trung, thủ ấn biến hóa, hoàng mang không gian vặn vẹo, không trung run rẩy như sắp đổ, chỉ nháy mắt một cỗ thời gian ba văn quỷ dị lan tràn, càng thêm chấn động kịch liệt.
- Thành công!
Dương Quá mừng rỡ, ánh mắt có chút kích động.
- Chúc mừng đại ca đã đem thời gian lĩnh ngộ dung hợp vào không gian thổ hệ!
Lục Lâm Thiên xuất hiện, trong lòng kinh ngạc, không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn đại ca đã thành công, thiên phú thật không tầm thường.
- Nhị đệ!
Dương Quá thu hồi thủ ấn, nói:
- Nhờ Thời Không Lao Ngục của ngươi dẫn dắt, cho nên ta mới thành công!
- Đại ca, vậy ngươi đã đặt tên chưa?
Lục Lâm Thiên mỉm cười hỏi.
- Không gian của ngươi tên là Thời Không Lao Ngục, ta gọi là Đại Địa Lao Ngục, ngươi cảm thấy thế nào?
Dương Quá cân nhắc hỏi.
- Không sai, chúc mừng đại ca lĩnh ngộ thành công!
Lục Tâm Đồng cũng đã rơi xuống bên cạnh hai người.
- Muội cần phải nhanh chóng tu luyện hơn mới được, bằng không sẽ không đuổi kịp đại ca!
Lục Lâm Thiên điểm nhẹ vào trán Tâm Đồng, cười nói.
- Ta còn kém hơn không ít, còn không biết tới khi nào mới đột phá Vũ tôn cửu trọng, nhị đệ cũng đã là Vũ tôn cửu trọng đỉnh phong rồi!
Dương Quá nói.
- Đại ca, không thể đột phá, lĩnh ngộ nhiều hơn cũng vậy, chỉ cần lĩnh ngộ đầy đủ, muốn đột phá chỉ là chuyện nước chảy thành sông, nhưng lĩnh ngộ không đủ, đột phá sẽ khó khăn!
Lục Lâm Thiên nói.
- Vậy cũng phải, ta cũng không gấp!
Dương Quá gật đầu.
- Thời gian đã tới, chúng ta nên đi ra ngoài rồi!
Lục Lâm Thiên nói.
- Không ngờ tông chủ Vạn Thú tông lại thành hôn với di vật của Công Tôn Xuân Thu Hóa Vũ tông, thật sự là có chút quá đáng!