- Niếp Phong.
Nhìn qua Niếp Phong, Lục Lâm Thiên mỉm cười, tên đệ tử này không khiến cho hắn thất vọng. Chủ yếu là tâm cảnh cùng bản tính, hai năm qua, chênh lệch so với đệ tử cùng thế hệ càng xa, thế nhưng Niếp Phong cũng không vì vậy mà chán chường, vẫn cố gắng rèn luyện.
Niếp Phong đang tu luyện, trong giây lát nghe được thanh âm sau lưng, lập tức quay đầu kinh hỉ nói:
- Sư phụ, sao người tới đây?
- Sư phụ tới thăm con một chút, xem hai năm qua con tu luyện thế nào.
Lục Lâm Thiên khẽ mỉm cười nói.
Nghe vậy NIếp Phong vừa mới vui mừng vì sư phụ tới lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Lục Lâm Thiên nói:
- Sư phụ, đệ tử ngu dốt, làm cho người mất mặt, xin sư phụ trách phạt.
- Trách phạt con cái gì?
Lục Lâm Thiên khẽ mỉm cười nói.
- Đệ tử toàn thất bại, khiến cho sư phụ mất mặt.
Niếp Phong nói.
- Thắng bại cũng không quan trọng, mấy lần thắng bại cũng không nói lên được điều gì, dù sao cũng không phải là thi đấu sinh tử. Sinh tử chỉ có một lần cũng không có quan hệ với những lần thắng bại khác. Cường giả vĩnh viễn không có giới hạn, thắng bại nhất thời cũng không đại biểu được điều gì. Khi sư phụ bằng tuổi con, ta cũng chỉ là người bình thường, thậm chí còn bị người khác gọi là phế nhân mà thôi.
Lục Lâm Thiên nói.
- Đệ tử hiểu rõ.
Niếp Phong cái hiểu cái không, lập tức nghiêm túc gật đầu nói với Lục Lâm Thiên.
- Con hiểu cái gì?
Lục Lâm Thiên cười nói:
- Sư phụ đang tôi luyện đệ tử, là đệ tử ngu dốt, lại không hiểu rõ. Có đôi khi thậm chí còn tin tưởng lời nói của các sư huynh đệ, nói rằng sư phụ tùy tiện nhận đệ tử làm đồ đệ. Đệ tử cũng từng nghĩ tới, có khi đệ tử không phải người có thể tu luyện, đệ tử thẹn với sư phụ, đa tạ sư phụ đề tỉnh.
Niếp Phong nói.
Lục Lâm Thiên nhìn qua Niếp Phong, lập tức cười ha ha. Tên tiểu tử này ngây ngốc thế nhưng tuyệt đối là đại trí giả ngu. Chỉ bằng những lời vừa rồi, người bình thường sao có thể nói ra được.
- Sư phụ cười cái gì? Chẳng lẽ đệ tử nói sai sao?
Niếp Phong nhìn thấy sư phụ bật cười, lập tức nghi hoặc hỏi, lại bộ dáng ngây ngốc khi trước.
- Đây mới là giả heo ăn thịt hổ a.
Lục Lâm Thiên cảm thán một tiếng rồi nói:
- Còn có hai tháng nữa chính là thi đấu giữa các đệ tử thân truyền. Top hai mươi có thể tiến vào mật địa tu luyện. Thành tích tốt còn có thể nhận được không ít ban thưởng, con có hứng thú không?
- Đệ tử tự biết thực lực không đủ cho nên sẽ không đi để chịu mất mặt. Vẫn là cố gắng tu luyện mau chóng trở thành vũ giả chính thức thì hơn.
Niếp Phong nói.
- Sư phụ hỏi con, con có muốn đi hay không?
Lục Lâm Thiên hỏi.
- Đương nhiên, chỉ tiếc đệ tử còn không phải là vũ giả, thực lực không có cách nào so sánh cùng chư vị sư huynh đệ.
Niếp Phong nói, thực lực của hắn hắn rõ ràng, sức lực của hắn tuy rằng lớn hơn một chút. Thế nhưng những sư huynh đệ kia đã rất mạnh rồi, hắn khó có thể là đối thủ.
- Con muốn là được rồi, về phần trở thành vũ giả chính thức thì sư phụ có thể giúp con.
Lục Lâm Thiên mở miệng cười.
- Sư phụ, thật sao?
Nghe vậy Niếp Phong mừng rỡ không thôi, hắn có nằm mơ cũng muốn trở thành vũ giả.
- Đương nhiên là thực, sư phụ đã làm chậm của con không ít thời gian, hiện tại sư phụ sẽ trả lại cho con thời gian hai năm, cho con tu luyện thật tốt.
Lục Lâm Thiên khẽ mỉm cười nói.