Phù.
Một lát sau tất ca mới yên tĩnh trở lại, mà tu vi của Hoàng Tĩnh Ngọc lúc này cũng đã tới Vũ Phách nhị trọng, thủ ấn thu lại, từ trong cơ thể thở ra một ngụm trọc khí. Hai mắt nàng mở ra, tinh mang trong mắt lan tràn, đôi mắt cực kỳ động lòng người.
- Vừa mới đột phá cần phải ổn định tâm tình, còn hai tháng nữa là thời điểm đệ tử thân truyền trong môn thi đấu, trong bổn môn có lẽ trong đám người trẻ tuổi con không có đối thủ, thế nhưng đến lúc đó mấy đại sơn môn kia tụ lại, sẽ không thiếu đệ tử có thiên phú rất mạnh. Con không được chủ quan.
Thân ảnh Thiên Thủ Quỷ Tôn hiện lên, lúc đệ tử đột phá hắn vẫn luôn ở bên cạnh.
- Đệ tử sẽ chú ý, cố gắng không để cho sư phụ mất mặt.
Hoàng Tĩnh Ngọc nói.
- Sư phụ sống mấy trăm năm rồi cho nên cũng đã không còn coi trọng mặt mũi. Thi đấu cùng với đệ tử trẻ, quan trọng nhất là việc giúp con có thể biết rõ ưu, khuyết điểm của mình. Nếu như có thể khiến cho Phi Linh môn nở mày nở mặt, cho sư phụ nở mày nở mặt thì tốt rồi.
Thiên Thủ Quỷ Tôn mỉm cười nói.
- Đệ tử ghi nhớ lời dạy bảo của sư phụ.
Hoàng Tĩnh Ngọc nói, đôi mắt dễ thương như nước, cái mũi tinh xảo, cái miệng nho nhắn như anh đào, hai hàng lông mi dài nhếch lên tạo thành một đường cong ưu mỹ, trên người có khí chất tổng hợp của hai người Hoàng Đan và Hoàng Hân. Có kiêu ngạo của Hoàng Đan, còn có thanh nhã cùng đáng yêu của Hoàng Hân.
Thời gian trôi qua, trong khoảng thời gian kế tiếp, Lục Lâm Thiên ở cùng với người nhà một chỗ, đối với Lục Kinh vân, Lục Lâm Thiên cũng không vội vã bắt nó tu luyện, chỉ học theo Nam thúc mỗi ngày đều rèn thể cho nó, về phần tu luyện thì không vội. Đặc tính của Âm Dương Linh Vũ Quyết không giống như công pháp bình thường, Lục Lâm Thiên tu luyện lâu như vậy cũng biết chút khuyết điểm của nó. Thôn phệ chân khí tu luyện, rất dễ khiến cho căn cơ bất ổn, cho nên hiện tại hắn muốn rèn luyện thể chất của tiểu gia hỏa này tới trình trạng hoàn mỹ nhất, tránh cho sau này xảy ra vấn đề. Cho dù có xảy ra vấn đề thì cũng là vấn đề nhỏ.
Mỗi ngày ở cùng người thân, Lục Lâm Thiên vô cùng thoải mái, hắn cũng biết được phụ thân Lục Trung trở về trấn Thanh Vân chuẩn bị trùng kiến Lục gia. Hiện tại có Phi Linh môn, còn có Vân Dương Tông bảo hộ, quan trọng nhất là có hứa hẹn của Bắc Cung gia tộc, Lục Lâm Thiên vốn cũng đã sớm muốn trùng kiến Lục gia, thế nhưng cũng không có thời gian dứt ra.
Lúc này có phụ thân đi làm, Lục Lâm Thiên cũng bớt được một việc. Có lẽ trong thời gian ngắn Lục gia sẽ lại được kiến tạo, Lục giai khi đó cũng không giống trước đây nữa.
Cùng lúc, Lục Lâm Thiên cũng thường xuyên tiến vào trong Thiên Trụ giới chỉ đạo Niếp Phong tu luyện, đồng thời còn đem Bảo Nhi cùng Bối Nhi vào trong Thiên Trụ giới tu luyện cùng Niếp Phong. Lục Kinh Van cũng đi vào trong Thiên Trụ giới, nhìn thấy Niếp Phong lập tức đổi giọng xưng sư huynh. Lục Kinh Vân nhìn thấy Bảo Nhi cùng Bối Nhi giao thủ với Niếp Phong cũng khoa chân múa tay vô cùng vui vẻ, hận không thể gia nhập vào bên trong, chi tiếc hiện tại Bảo Nhi căn bản không mang theo tiểu gia hỏa này chơi đùa, ngược lại Bối Nhi sẽ che chở tiểu gia hỏa.