- Vạn Thú Tông chúng ta có cơ hội tiện vào Cổ Vực. Chuyện kia tông môn có thể nhận thêm ba danh ngạch, mặt khác Hóa Vũ tông cũng nguyện ý xuất ra ba danh ngạch làm sính lễ, Vạn Thú Tông ta đến lúc đó sẽ có mười danh ngạch. Con cũng biết được tầm quan trọng của danh ngạch đối với Vạn Thú Tông chúng ta rồi đó.
Doãn Ngạc nói.
- Hóa Vũ tông quả thực cam lòng xuất huyết a. Vì đối phó với Phi Linh môn không ngờ lại hào phóng như vậy.
Lam Linh nói, tầm quan trọng của chuyện này đối với tông môn ra sao đương nhiên nàng hiểu rõ. Điều kiện này, thái thượng trưởng lão quả thực không có cách nào cự tuyệt.
- Linh nhi, con cũng không cần cảm thấy áp lực, nếu như con không muốn ta sẽ đi nói rõ với thái thượng trưởng lão. Chỉ là, vì đại cục trong tông, vi sư hy vọng con suy nghĩ nhiều một chút.
Vạn Thú Vương Doãn Ngạc nói.
- Đệ tử thân là người của Vạn Thú Tông đương nhiên phải suy nghĩ cho Vạn Thú Tông, chuyện khác đệ tử đều nghe theo sự an bài của sư phụ. Chỉ là, việc này mong sư phụ cho phép đệ tử suy nghĩ mấy ngày.
- Đương nhiên không thành vấn đề.
Vạn Thú Vương Doãn Ngạc nói xong, đem đoản kiếm đưa cho Lam Linh nói:
- Đây là thứ Hóa Vũ tông đưa cho con, con cứ cầm trước đi. Nếu như không muốn thì đưa lại cho bọn họ là được rồi. Mọi việc phải xem quyết định của con như thế nào.
Lam Linh do dự một chút, nhìn qua sư phụ, chần chừ rồi tiếp nhận đoản kiếm. Hàm ý trong đó của sư phụ sao nàng không hiểu rõ. Sư phụ hy vọng nàng có thể suy nghĩ vì đại cục, hi sinh bản thân thành toàn cho tông môn. Trọng trách đặt trên vai nàng như vậy, mặc kệ nàng lựa chọn như thế nào cũng không thể mặc kệ. Bởi vì điều kiện của Hóa Vũ tông Vạn Thú Tông căn bản không có cách nào cự tuyệt.
- Linh nhi, con chính là cường giả nổi bật trong đám người trẻ tuổi ở tông mông. Thế nhưng từ trước tới nay Vạn Thú Tông đã có quy định, chức vị tông chủ đều do nam nhâm đảm nhiệm. Nếu như con có thể đáp ứng việc này, ta cùng với thái thượng trưởng lão cũng sẽ đồng ý để cho con trở thành tông chủ Vạn Thú Tông tiếp theo.
Vạn Thú Vương Doãn Ngạc nói với Lam Linh.
- Đệ tử cần phải suy nghĩ một chút.
Lam Linh nói xong lập tức rời khỏi căn phòng.
Xoẹt.
Trong không gian Tử Lôi Huyền Đỉnh, từng đạo tử kim huyền lôi không ngừng đánh vào trên cánh tay của Niếp Phong. Toàn bộ cánh tay phải của Niếp Phong vốn đã giống như bong da tróc thịt hiện tại đã tràn ngập màu tím nhàn nhạt. Quá trình rèn giũa này đã kéo dài được nửa tháng. Loại cảm giác đau đớn kịch liệt kia cũng đã sớm biến mất, hiện tại Niếp Phong đã có thể chịu đựng được sự rèn giũa của điện mang này.
Phù.
Lục Lâm Thiên dừng tu luyện, miệng thở ra một ngụm trọc khí, hai mắt mở ra, tinh quang trong mắt lập lòe, khí tức so với khi trước đã có thêm một chút tiến bộ yếu ớt.
- Có lẽ cũng đã tới lúc rồi.
Lục Lâm Thiên thì thào nói, thân ảnh lóe lên, lập tức xuất hiện bên người Niếp Phong. Cánh tay phất lên, đám mây lôi điện phía trên không trung lập tức tiêu tán.
- Sư phụ.
Tử kim huyền lôi tiêu tán, quang mang quanh thân Niếp Phong cũng biến mất không thấy gì nữa, toàn bộ cánh tay phải của hắn lúc này tràn ngập quang mang màu tím quanh quẩn.
Thủ ấn trong tay Lục Lâm Thiên được kết, lập tức đánh xuống cánh tay phải của Niếp Phong, sắc mặt lập tức hiện lên sự vui mừng, thầm nói:
- Thành công rồi.
- Sư phụ, hiện tại con có cảm giác cánh tay này tràn ngập lực lượng giống như muốn bộc phát.
Dùng thực lực của Niếp Phong hiện tại, luyện hóa linh khí Huyền cấp thì cũng không có cách nào thúc dục ra lực lượng chân chính của nó. Không nói tới một ít tác dụng phụ. Mỗi một lần thúc dục, chân khí trong cơ thể tiêu hao hết sạch, nếu như đó là lúc sinh tử, một lần thúc dục linh khí Huyền cấp, mà đối thủ không chết thì tốt nhất nên tự cầu phúc cho bản thân mình. Nhưng vũ linh khí Hoàng cấp tiêu hao ít hơn nhiều. Đương nhiên, dùng thực lực của Niếp Phong hiện tại, uy lực của vũ linh khí Hoàng cấp hắn cũng không có cách nào thúc dục toàn bộ ra. Mà kiện vũ linh khí Hoàng cấp hình dáng bao tay này chính là một kiện vũ linh khí cực kỳ hiếm thấy, vô cùng thích hợp với Niếp Phong. Tăng thêm cánh tay phải trải qua Tử Lôi Huyền Đỉnh rèn giũa, tuyệt đối là một con bài chưa lật mạnh mẽ.