- Thoát khỏi sự ảnh hưởng của người khác, tìm kiếm một con đường của riêng mình mới có thể tùy tâm sở dục sao?
Lục Lâm Thiên thì thào nói.
- Chúc mừng hai vị sư phụ gia nhập Phi Linh môn.
Đoan Mộc Hồng Chí tiến lên nói với Thiên Địa nhị tôn.
- Hồng Chí, ta nghe nói mấy ngày nữa sẽ diễn ra thi đấu giữa các đệ tử tân truyền, đến lúc đó cố gắng biểu hiện để cho sư phụ xem thực lực của con như thế nào.
Địa Tôn nói.
- Đệ tử nhất định sẽ cố gắng.
Đoan Mộc Hồng Chí nói.
- Sư phụ?
Ánh mắt Lục Lâm Thiên khẽ đảo, trong mắt tràn ngập vẻ khϊếp sợ, Đoan Mộc Hồng Chí không biết từ lúc nào đã bái hai người Thiên Địa nhị tôn làm sư phụ, hắn kinh ngạc nhìn qua Đoan Mộc Hồng Chí nói:
- Hồng Chí, đệ đã bái hai vị tiền bối làm sư phụ sao?
- Đúng vậy, đệ đồng thời bái hai người làm sư phụ.
Đoan Mộc Hồng Chí khẽ gật đầu, đồng thời bái hai người làm sư phụ chính là chuyện hôm qua.
Hít....
Lục Lâm Thiên hít sâu một hơi, lập tức mỉm cười nói:
- Chúc mừng đệ, về sau phải tu luyện cho tốt, cũng không thể làm mất tên tuổi của hai vị tiền bối.
Đoan Mộc Hồng Chí bái hai người Thiên Địa nhị tôn làm sư phụ, đệ tử Thiên Địa nhị tôn, chỉ bằng phần tên tuổi này cũng có chút dọa người. Có hai vị sư phụ như vậy, lại có một lão tổ sau lưng, lại thêm thiên phú của bản thân, tiền đồ của Đoan Mộc Hồng Chí sau này cũng có thể đoán được phần nào.
- Vâng, đệ nhất định sẽ cố gắng.
Đoan Mộc Hồng Chí nói.
- Hai lão gia hỏa này hôm qua ở hậu sơn nhìn thấy thiên phú của Hồng Chí không tồi, lại thử một chút, sau đó nhận nó làm đồ đệ.
Nam thúc mỉm cười, tâm tình vui vẻ.
- Hạt giống tốt như vậy đương nhiên ta phải thu, cuối cùng cũng phải giữ lại y bát. Hồng Chí là vũ giả tam hệ, thiên phú rất mạnh, thế nhưng tâm tình cùng ý chí mới là quan trọng nhất. Tâm tính cùng ý chí của Hồng Chí không tồi, Đoan Mộc huynh lại là Linh giả, dạy dỗ Hồng Chí đương nhiên không thể bằng chúng ta được.
Địa Tôn nhìn qua Nam thúc rồi nói.
- Đây cũng là cơ duyên của Hồng Chí, có hai vị sư phụ như các ngươi ta cũng yên tâm.
Thánh Thủ Linh Tôn mỉm cười nói. Có hai người này thu Đoan Mộc Hồng Chí làm đồ đệ, quả thực hắn đã có thể yên tâm. Trên phương diện dạy dỗ vũ giả, quả thực không phải điểm mạnh của hắn.
Vào đêm, màn đêm bao phủ trời cao, một lát sau, những ngôi sao sáng chói xuất hiện trên bầu trời. Ánh sao chói mắt, trong hậu sơn Phi Linh môn, mấy đầu côn trùng tỏa sáng bay tới bay lui. Loại con trùng phát sáng này lại có chút tương tụ với đom đóm kiếp trước của Lục Lâm Thiên. Chỉ là thể tích nó lớn hơn nhiều, toàn thân tràn ngập quang mang, cực kỳ chói mắt.
Trong hậu sơn, đêm dài yên tĩnh, Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi xuống, mắt nhìn côn trùng phát sát trước mặt thế nhưng trong đầu lại nghĩ tới lời nói của Địa Tôn Tạ Địa ban sáng.
- Thoát khỏi sự ảnh hưởng của người khác, tìm kiếm con đường của riêng mình mới có thể tùy tâm sở dục.
Lục Lâm Thiên thấp giọng nói, trong đầu dường như đã có linh quang hiện xẹt qua. Trong lúc hắn sáng tạo vũ kỹ vẫn nghĩ tới vũ kỹ mà hắn tu luyện, trong lúc vô tình ít nhiều sẽ có chút ảnh hưởng. Như vậy nếu như sáng tạo vũ kỹ thành công thì nhiều nhất cũng chỉ là chỉnh sửa vũ kỹ của người khác một chút mà thôi, tương đương với việc đi qua con đường của người khác.
- Không thể chủ quan, Hoàng Tĩnh Ngọc, Dương Linh Hạo cũng không phải là kẻ yếu. Còn có Đoan Mộc Hồng Chí, ba người này chính là kình địch của con. Hổ Viêm Thiên Tôn nhắc nhở Trịnh Thánh Kiệt.