- Nhưng so với sư tỷ, muội còn kém xa.
Thiếu nữ này mỉm cười, làn da trắng nõn như ngọc, dường như có chút óng ánh. Thân thể được bộ bộ váy màu xanh lá bao phủ, dáng người mềm mại, tuyệt đối là một tiểu mỹ nhân.
- Muội cũng không kém, trải qua một đoạn thời gian nữa, dùng thực lực của muội, trên đại hội Tam tông Tứ môn, muội muốn đoạt quán quân cũng không phải là việc khó.
Nguyên Nhược Lan nói.
- Những đệ tử của các sơn môn khác cũng không yếu. Một điểm nắm chắc muội cũng không có, cho dù có thể đoạt được quán quân cũng kém sư tỷ lúc đạt được vị trí thứ bảy trong thập đại cường giả trẻ tuổi ở thành Cự Giang.
Vẻ mặt thiếu nữ có chút hâm mộ nói.
- Thập đại cường giả trẻ tuổi.
Ánh mắt Nguyên Nhược Lan khẽ đổi, dường như đã nghe nói qua những từ này, thế nhưng nàng không thể nào nhớ tới.
- Sư tỷ, tỷ cứ coi như muội chưa từng nói gì.
Thiếu nữ nói xong mới biết mình đã lỡ lời. Sư phụ đã hạ lệnh, có một ít chuyện không thể nhắc tới với sư tỷ, đặc biệt là chuyện tại thành Cự Giang cùng với đại hội Tam tông Tứ môn khi trước. Về phần nguyên nhân cụ thể, không có ai biết được, và các nàng cũng không dám cãi lời sư phụ.
- Hạ Liên, trong khoảng thời gian này ta cảm thấy có rất nhiều chuyện không nhớ rõ. Trong đầu trống rỗng, muội có thể kể một ít chuyện khi trước cho ta nghe được không? Chẳng lẽ ngay cả muội cũng muốn gạt ta sao?
Nguyên Nhược Lan dùng ánh mắt chờ mong nhìn thiếu nữ trước mặt.
- Sư tỷ, sư phụ bảo chúng ta không được nói, nếu không sẽ bị người xử phạt.
Thiếu nữ có chút sợ hãi, sư phụ nàng đã từng nghiêm cấm nói ra những chuyện này.
- Muội không nói, ta không nói, sư phụ sẽ không biết. Chẳng lẽ muội nhẫn tâm nhìn thấy sư tỷ muội không nhớ nổi những chuyện trước kia sao?
Nguyên Nhược Lan nhìn sư muội của mình rồi nói. Càng không cho nàng biết rõ chuyện trước kia, nàng càng hiếu kỳ.
- Sư tỷ, vậy tỷ không được nói cho sư phụ biết, bằng không muội sẽ bị trục xuất sư môn. Tỷ muốn biết chuyện gì?
Thiếu nữ này nói nhỏ. Tình cảm của nàng và vị sư tỷ này sâu đậm nhất, cho nên nàng cũng không muốn dấu sư tỷ. Sau khi do dự một lát, nàng quyết định nói cho sư tỷ, ít nhất nàng cảm thấy những chuyện này có nói ra cũng không có chuyện gì.
- Ta muốn biết chuyện trước kia.
Nguyên Nhược Lan mừng rỡ nói.
- Sư tỷ, chuyện trước kia kỳ thực muội cũng không biết rõ cho lắm. Nghe nói sư tỷ trước kia chính là người trẻ tuổi mạnh nhất trong Thiên Kiếm môn, cũng từng tham gia đại hội Tam tông Tứ môn, xếp thứ ba.
Người gọi là Hạ Liên này nói.
- Vậy thứ nhất cùng thứ hai là ai?
Nguyên Nhược Lan hỏi.
- Nghe nói thứ nhất chính là Lục Lâm Thiên, thứ nhì là Lăng Thanh Tuyền.
Hạ Liên nói.
- Lục Lâm Thiên.
Nguyên Nhược Lan lẩm bẩm nói, danh tự này khiến cho nàng có cảm giác dường như đã từng quen biết, đôi mắt xinh đẹp nhìn Hạ Liên hỏi:
- Lục Lâm Thiên này là người phương nào?
- Lục Lâm Thiên này chính là Linh Vũ Chiến Tôn, lúc trước là đệ tử Vân Dương Tông, nghe nói sau đó rời Vân Dương Tông, thành lập Phi Linh môn trong Cổ Vực. Trên thành Cự Giang, sư tỷ cũng bại trong tay hắn, trong xếp hạng thập đại cường giả hắn xếp thứ nhất. Sư tỷ xếp thứ bảy.
Hạ Liên nói, nói tới Lục Lâm Thiên, mắt nàng sáng lên, trong Thiên Kiếm môn cũng không có mấy thiếu nữ không biết tới Linh Vũ Chiến Tôn Lục Lâm Thiên.
- Lục Lâm Thiên.
Nguyên Nhược Lan thì thào nói:
- Hạ Liên sư muội, muội có biết Lục Lâm Thiên này không?
Trong mắt Hạ Liên hiện lên sự thất vọng nói:
- Nếu như muội biết hắn thì tốt quá. Ngay cả cái bóng của hắn muội cũng chưa từng nhìn thấy. Thế nhưng sư tỷ đã từng giao thủ qua với hắn, hẳn cũng có chút quen biết.
- Thật sao?