Lam Linh quỳ xuống hành lễ:
- Đa tạ sư phụ!
Lam Linh nhận lấy Vạn Thú Ấn, một tay nâng ấn nhìn bốn phía quảng trường.
Khi Lam Linh nhận Vạn Thú Ấn thì mấy trưởng lão hành đại lễ.
- Bái kiến tông chủ!
- Bái kiến tông chủ!
Tập thể đệ tử Vạn Thú tông trên quảng trường cùng hành lễ, thanh âm quanh quẩn bốn phía, không khí náo nhiệt lên đến đỉnh.
Người Hóa Vũ tông nở nụ cười, thành viên Thiên Địa Minh đều cười. Lúc này việc đã định sẵn, Vạn Thú tông đã có quyết định.
Lục Lâm Thiên bất đắc dĩ, hắn không thể thay đổi được gì. Nhóm Lan Lăng sơn trang, Hóa Vũ tông hết sức lôi kéo Vạn Thú tông, có thể tưởng tượng ý đồ của bọn họ.
Bất ngờ ngay lúc này, Lục Tâm Đồng khẽ kêu lên:
- Nếu ngươi còn nhìn nữa ta sẽ móc đôi mắt của ngươi ra!
Lục Tâm Đồng nhìn chằm chằm thanh niên áo trắng đứng gần đó.
Tiếng quát hấp dẫn nhiều người chú ý.
Thanh niên áo trắng khoảng hai mươi bảy, tám tuổi bị Lục Tâm Đồng nhìn chằm chằm thì mắt chớp chớp, gã liếc những người bên cạnh, cứng cổ cãi lại:
- Ai nhìn nàng? Nhiều người như vậy nàng dựa vào cái gì bảo là ta nhìn nàng?
Lục Tâm Đồng lạnh lùng quát:
- Nếu ngươi còn dám nhìn ta thêm lần nữa thì tự gánh lấy hậu quả! Thứ trộm cướp nhát gan, dám nhìn không dám thừa nhận.
Lục Lâm Thiên liếc thanh niên kia, gã đứng trong đảo Khôn Dương:
- Tâm Đồng, sao vậy?
Lục Tâm Đồng nói:
- Ca ca, tên trộm đảo Khôn Dương kia luôn nhìn lén Tâm Đồng, thật đáng ghét.
Nghe vậy một lão nhân khoảng sáu mươi tuổi đứng cạnh thanh niên áo trắng hét lên:
- Hừ! Nữ oa nhi này thật kiêu căng, coi khinh đảo Khôn Dương ta không có người sao?
Lão nhân hơi mập mạp, tai to mặt lớn, bụng to, khá giống phật Di Lặc. Tuy nhiên ánh mắt lão nhân âm trầm nhìn Lục Tâm Đồng.
Lục Lâm Thiên ngước lên nhìn chằm chằm lão nhân lên tiếng, tu vi của lão không yếu, cỡ Vũ Tôn ngũ trọng, hơn nữa không phải Vũ Tôn ngũ trọng tầm thường.
Lục Lâm Thiên cúi đầu nói với Lục Tâm Đồng:
- Tâm Đồng, lần sau gặp chuyện này cứ trực tiếp gϊếŧ, đừng nói nhảm với bọn họ làm gì. Cái loại người hạ lưu này làm gì có lá gan thừa nhận.
Chuyện này rất dễ suy đoán, có lẽ vì Lục Tâm Đồng quá đẹp nên thanh niên cứ liếc trộm nàng.
Lục Tâm Đồng lẩm bẩm:
- Ca ca, Tâm Đồng biết rồi, lần sao sẽ trực tiếp gϊếŧ chết.
Lục Tâm Đồng nhìn thanh niên áo trắng, trong mắt đã nổi lên sát ý.
Nghe đối thoại của Lục Lâm Thiên và Lục Tâm Đồng như chốn không người, chẳng thèm để đảo Khôn Dương vào mắt, làm sắc mặt người đảo Khôn Dương lúc xanh lúc trắng.
Dương Vũ Tôn Giả Dương Tề Thiên không nhịn được nữa hét to:
- Hai huynh muội quá cuồng vọng, ngươi ra tay thử xem?
Người đến từ đảo Khôn Dương ai nấy mắt lạnh băng nhìn.
Lục Lâm Thiên nhìn thẳng sang, lòng chùng xuống. Hắn không kiếm chuyện với đảo Khôn Dương lẽ ra bọn họ nên mừng thầm, không ngờ người đảo Khôn Dương quá ngu ngốc.
Lục Lâm Thiên thẳng Dương Tề Thiên, mắt lóe tia lạnh lẽo:
- Ngươi cảm thấy ta không dám ra tay sao? Dù gì ta không chỉ gϊếŧ một, hai người của đảo Khôn Dương các ngươi, ta không ngại gϊếŧ thêm vài người nữa.
Nghe lời Lục Lâm Thiên nói thế, đám người đảo Khôn Dương lòng càng oán hận. Ở Thiên đảo, Lục Lâm Thiên đã gϊếŧ nhiều cường giả đảo Khôn Dương.
Mắt Dương Tề Thiên tóe lửa, đệ đệ Dương Tề Thuyên của của gã cũng bị Lục Lâm Thiên gϊếŧ chết. Làm sao Dương Tề Thiên không muốn trả mối thù gϊếŧ đệ được? Nhưng Dương Tề Thiên tự lượng sức mình, nghe đồn thực lực của Lục Lâm Thiên có thể gϊếŧ cả Vũ Tôn tứ trọng. Dương Tề Thiên không cách nào dựa vào thực lực của bản thân gϊếŧ Lục Lâm Thiên báo thù được.
Lão nhân mập mạo lúc trước lên tiếng âm trầm nhìn Lục Lâm Thiên không tha:
- Tiểu tử thật ngông cuồng, ỷ vào có thiên phú thì trong mắt không người. Ngươi cho rằng đảo Khôn Dương ta không có ai sao?
Thấy có người không nhịn được muốn lao ra, Lục Lâm Thiên sẽ không khách sáo:
- Lão già, bản tôn không nói là đảo Khôn Dương của ngươi không có ai, nhưng tuyệt đối không phải là lão. Lão chưa có tư cách kêu gào trước mặt ta, ta không nói chuyện với lão thì tốt nhất ngoan ngoãn một chút. Gọi một tiếng lão già là đã cho mặt mũi, nếu không đã gọi ngươi là chó già. Ở trước mặt ta dù ngươi là rồng cũng phải khoanh tròn lại cho ta, là chó thì phải kẹp cái đuôi lại!
Lục Lâm Thiên vốn không có cơ hội gây sự, bây giờ cơ hội tự đưa lên cửa.
Nghe lời Lục Lâm Thiên nói, nhiều người hút ngụm khí lạnh:
- Phù.
Nhiều cặp mắt nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm.
Cuồng vọng, quá cuồng! Đối với người Huyễn Hồn môn, Vạn Thú tông, Thiên Kiếm môn chưa tham gia đại chiến Thiên Môn cốc thì cho rằng lời Lục Lâm Thiên vừa nói là cực kỳ ngông cuồng. Tuy bọn họ biết thực lực của Lục Lâm Thiên rất bất phàm nhưng tai nghe chưa chắc là thật, mắt thấy mới rõ ràng.