Từ khi Nguyên Nhược Lan triệu hoán ra Ma Kiếm thì thân phận trong môn nâng cao nhiều, lúc này nàng dâng trào chiến ý càng không thèm nghe lời Cổ Kiếm Phong.
Nghe lời Nguyên Nhược Lan nói, Cổ Kiếm Phong muốn khuyên nhủ thêm nhưng bị một trưởng lão Tôn cấp bên cạnh ra hiệu đừng nói nữa. Lúc này chiến ý bốc lên từ người Nguyên Nhược Lan, nếu cưỡng ép kéo nàng lại cũng sẽ có hậu quả nghiêm trọng.
Tuy trong lòng không muốn Nguyên Nhược Lan và Lục Lâm Thiên đυ.ng độ nhưng cường giả trong Thiên Kiếm môn hơi mong chờ. Sau khi Nguyên Nhược Lan nhận truyền thừa Kiếm Tổ quán đỉnh, triệu hoán ra Ma Kiếm, thực lực hiện tại của nàng so với Lục Lâm Thiên, chẳng biết hai người ai mạnh hơn ai?
Lục Lâm Thiên nhìn Nguyên Nhược Lan, hắn không hề xa lạ gì nàng, nhưng hai lần trước hắn có thể nhìn thấu một chút. Hiện tại Lục Lâm Thiên chỉ lờ mờ thấy được Nguyên Nhược Lan, hoặc nên nói là sâu không lường được.
Nguyên Nhược Lan nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, chiến ý trào dâng trong mắt:
- Lục Lâm Thiên, nếu ngươi không dám thì hãy tháo danh hiệu đứng đầu Thập đại cường giả trẻ tuổi xuống đi!
Chiến ý đến từ sâu trong lòng Nguyên Nhược Lan, có lẽ chính nàng cũng không biết tại sao chiến ý lại đậm đặc như vậy.
Lục Lâm Thiên nói:
- Nếu Nguyên cô nương thích danh hiệu đứng đầu Thập đại cường giả trẻ tuổi thì cứ lấy.
Lục Lâm Thiên không sợ đánh nhau với Nguyên Nhược Lan nhưng không cần thiết. Hiện tại Thiên Kiếm môn giữ trung lập, Lục Lâm Thiên và Nguyên Nhược Lan đánh nhau, dù ai thắng ai thua đều ảnh hưởng đến thái độ của Thiên Kiếm môn.
Nguyên Nhược Lan ngước mắt đẹp, đôi mắt tràn ngập chiến ý nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm:
- Ngươi đang khinh thường ta sao?
Lục Lâm Thiên không muốn đánh nhau với Nguyên Nhược Lan, vẫn cố từ chối:
- Nguyên cô nương, nơi này dù sao ở trong Vạn Thú tông, nếu muốn luận bàn thì chúng ta chờ ngày khác đi?
Trong Vạn Thú tông không phải nơi tốt.
Nguyên Nhược Lan nghe vậy nhìn xuống chỗ Doãn Ngạc:
- Lam Linh cô nương, cho mượn chỗ này dùng một chút được không?
Doãn Ngạc cười tủm tỉm gật đầu, tranh nói:
- Đương nhiên không thành vấn đề.
Nghe Doãn Ngạc nói, Cổ Kiếm Phong chửi thầm:
- Vô sỉ!
Rõ ràng Doãn Ngạc muốn nhìn thêm trò hay.
Nguyên Nhược Lan lại nhìn hướng Lục Lâm Thiên, vung trường kiếm, khí thế tăng lên, vỏ kiếm biến mất.
Ong ong ong!
Trường kiếm ra khỏi vỏ kêu vù vù, dọc rìa thân kiếm sóng không gian vặn vẹo quái dị.
Mũi kiếm chỉ thẳng vào Lục Lâm Thiên, Nguyên Nhược Lan hỏi:
- Lục Lâm Thiên, ngươi chiến hay không?
Nguyên Nhược Lan lúc này khí thế tăng cao, năng lượng thuộc tính bốn hệ thủy, hỏa, mộc, phong bàng bạc quanh quẩn, cả không trung run rẩy.
Khí thế từ Nguyên Nhược Lan làm mọi người kinh thán:
- Mạnh quá!
Bao nhiêu người có mặt ở đây mấy ai phát ra được khí thế hùng hồn như vậy?
Lư Khâu Mỹ Vi thu về tầm mắt nhìn trên cao, nói với Lữ Chính Cường:
- Nguyên Nhược Lan dường như có chút là lạ.
Lữ Chính Cường nhíu mày, mắt lóe tia nghi hoặc. Lữ Chính Cường là Linh Giả, phát hiện rõ ràng hơn khí tức quái dị thay đổi trên người Nguyên Nhược Lan.
Lữ Chính Cường đồng ý:
- Đúng là hơi lạ, thực lực quá mạnh.
Lục Lâm Thiên đứng trên cao, hít sâu:
- Phù.
Lục Lâm Thiên nhìn Nguyên Nhược Lan, trong tình huống này dù hắn không muốn cũng phải chiến.
Lục Lâm Thiên nói:
- Nguyên cô nương muốn chiến cũng được nhưng ta có một điều kiện.
Nghe Lục Lâm Thiên đồng ý chiến thì đôi mắt to của Nguyên Nhược Lan dịu lại, chỉ có chiến ý vẫn tăng lên:
- Ngươi nói đi.
Chiến ý này như đã dồn nén trong lòng Nguyên Nhược Lan nhiều năm, một khi có đường thoát thì sẽ liên miên bất tận tuôn ra.
Lục Lâm Thiên nói:
- Chúng ta điểm đến liền ngừng, Nguyên cô nương thấy được không?
Giọng Nguyên Nhược Lan rõ ràng chui vào tai mọi người:
- Đương nhiên, ta chỉ đơn thuần muốn đánh một trận với ngươi, muốn biết hiện tại ngươi mạnh hay ta mạnh. Trong cùng thế hệ bây giờ chỉ có mình ngươi là đủ sức đấu với ta.
Nhiều người thầm nghĩ:
- Giọng điệu lớn lối thật!
Trước kia mọi người đã thấy thiên phú của Nguyên Nhược Lan ở đại hội Tam Tông Tứ Môn, so tài đại tái Thập đại cường giả trẻ tuổi tại đảo Bình Nham. Giờ Nguyên Nhược Lan nói câu đó đúng là tự tin quá đáng.
Lục Lâm Thiên nhìn Nguyên Nhược Lan, tay kết thủ ấn:
- Xem ra hôm nay Nguyên cô nương rất có tự tin.
Ánh sáng vàng lóe sáng quanh thân Lục Lâm Thiên, Thanh Linh khải giáp phủ lên người. Toàn thân Lục Lâm Thiên được vảy giáp che đậy, hắn cảm nhận khí thế trên người Nguyên Nhược Lan lúc này, hắn không dám coi thường chút nào. Tận lúc này Lục Lâm Thiên vẫn không nhìn ra đẳng cấp tu vi thực lực của Nguyên Nhược Lan, làm sao không khiến hắn ngạc nhiên cho được? Vì vậy Lục Lâm Thiên phủ Thanh Linh khải giáp trước.
Từ khí tức quái dị trên người Nguyên Nhược Lan làm Lục Lâm Thiên cảm giác hiện tại nàng tạo thành áp lực cho hắn không thua kém Vũ Quyết Tôn Giả mới rồi. Lục Lâm Thiên mơ hồ cảm thấy khí thế của Nguyên Nhược Lan mạnh hơn một chút.
Khi Lục Lâm Thiên lại xuất hiện cách trăm thước thì Nguyên Nhược Lan cũng hiện ra trước mắt hắn, thân hình yểu điệu đứng lơ lửng: - Tốc độ của ngươi rất nhanh nhưng dường như vẫn chưa đủ.