Thân thể mềm mại của Bạch Linh run lên, một cảm giác nóng rực từ giữa hai đùi truyền tới. Nhìn thấy vật ngạo nghễ kia nàng lập tức giật mình, vội vàng nhảy ra khỏi Hỏa Long đỉnh.
Sưu.
Cánh tay vung lên, yêu nguyên tràn ra, y phục trắng như tuyết trên mặt đất lập tức xuất hiện trên không trung. Thân thể trong nháy mắt xoay tròn, từng kiện y phục lập tức được mặc vào trên người.
- Thứ đồ chơi không nên thân, lại gây họa.
Lục Lâm Thiên trừng mắt nhìn thứ đồ chơi tùy tiện ngẩng đầu dưới thân, khi thân thể nhảy ra khỏi Hỏa Long đỉnh thì Bạch Linh đã mặt xong y phục. Chỉ là cái đầu một mực cúi xuống, không dám nhìn thẳng về phía Lục Lâm Thiên. Trong lòng giống như con nai chạy loạn, trống ngực đập thình thịch.
Lục Lâm Thiên cũng nhanh chóng mặc y phục, sau khi thu hồi Hỏa Long đỉnh, hai người đều không nói gì. Bầu không khí có chút xấu hổ.
- Nàng không sao chứ?
Lục Lâm Thiên ho khan một tiếng, hỏi Bạch Linh:
- Cẩn thận kiểm tra một chút, nhìn xem có còn Huyết Độc sót lại hay không.
- Ta không sao.
Bạch Linh khẽ nói, mượn cợ phá tan bầu không khí xấu hổ. Chỉ là khi ánh mắt nhìn thấy Lục Lâm Thiên không tự chủ được mà nghĩ tới cái vật ngạo nghễ dưới hai chân hắn. Đôi mắt xinh đẹp khẽ đảo, gò má đỏ bừng, không dám nhìn thẳng Lục Lâm Thiên.
- Chúng ta lên tầng thứ hai, nàng cũng nên điều tức một lát đi.
Thanh âm của Lục Lâm Thiên vừa dứt, tâm thần khẽ động, hai người lập tức xuất hiện trong tầng thứ hai của Thiên Trụ giới.
Một lát sau, Lục Tâm Đồng kiểm tra Huyết Độc trên người Lục Lâm Thiên, sau khi thu hồi từng đạo thủ ấn trên người hắn, sắc mặt Lục Tâm Đồng ngày càng nghi hoặc cùng kinh ngạc, nói:
- Ca ca, sao trong cơ thể huynh không có Huyết Độc? Chỉ còn một chút dấu vết của Huyết Độc sót lại, thế nhưng vấn đề cũng không lớn.
- Ta cũng không biết, dường như vận khí của Huyết Độc kia không tốt lắm, bị ta trực tiếp luyện hóa.
Lục Lâm Thiên nhún vai, mỉm cười nói. Ngay cả tiểu độc ma như Lục Tâm Đồng cũng không kiểm tra ra, xem ra bản thân hắn thực sự không có việc gì.
- Huyết Độc trong linh hồn cực kỳ phiền phức, trong linh hồn huynh thì thế nào?
Lục tâm Đồng hỏi, trong không gian linh hồn của Lục Lâm Thiên nàng cũng không dám tùy tiện kiểm tra.
- Càng không có chuyện gì.
Lục Lâm Thiên nói, trong không gian linh hồn, có kim đao màu vàng tọa trấn, năng lượng linh hồn quỷ dị kia lập tức bị phá hủy sạch sẽ.
Lục Tâm Đồng nghi hoặc, lại kiểm tra trên người Bạch Linh một lần. Bạch Linh cũng không còn gì đáng ngại, tuy rằng trong lòng cực kỳ nghi hoặc, thế nhưng kết quả này khiến cho Lục Tâm Đồng vô cùng hài lòng. Bạch Linh tỷ cùng đại ca đều bình yên vô sự, nàng cũng yên lòng.
- Không biết Tiểu Long hiện tại thế nào.
Bạch Linh có chút lo lắng nói.
- Tiểu Long tạm thời không có việc gì, thế nhưng hiện tại có một chuyện lại khiến cho ta lo sợ.
Lục Lâm Thiên khẽ mỉm cười nói.
- Chuyện gì vậy?
Lục Tâm Đồng hiếu kỳ hỏi.
- Nếu như Tiểu Long đang tiếp nhận truyền thừa, có một ít truyền thừa cần thời gian một năm trở lên, thậm chí còn dài hơn.
Lục Lâm Thiên vuốt chóp mũi của mình rồi nói.
- Điều này thì có phiền toái gì?
Bạch Linh ngẩng đầu nói. Lúc này nàng đã khôi phục sự yêu mị cùng với lạnh lùng kia. Vẻ thẹn thùng động lòng người khi trước không phải ai cũng có may mắn được nhìn thấy.
- Hiện tại chúng ta không ra được, thời gian chênh lệch với bên ngoài vô cùng nhiều. Nếu như Tiểu Long thực sự gặp phải cơ duyên mà trì hoãn mất một năm thì chúng ta phải ở chỗ này hai mươi năm. Vạn nhất Tiểu Long ở lại hai năm thì chúng ta phải ở trong này bốn mươi năm.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, tuy rằng đây cũng không phải là chuyện lớn, ít nhất trong này không giống như thời gian ở bên ngoài, mọi người cũng có thêm thời gian bế quan tu luyện. Thế nhưng vạn nhất ở trong này lâu hơn, Lục Lâm Thiên cũng lo lắng tới chuyện tình trong Phi Linh môn.
- Ồ?