Khục khục.
Chỉ là bàn tay Cửu trưởng lão vừa mới nắm lấy ngọc giản thì lập tức có một cỗ lực lượng khủng bố từ trên thϊếp mời trút xuống. Dưới cỗ lực lượng mạnh mẽ này Cửu trưởng lão lảo đảo lui về phía sau ba bước mới có thể đứng vững, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Chỉ hời hợt ném ra ngọc giản mà khiến cho Cửu trưởng lão chịu thiệt như vậy khiến cho vô số ánh mắt mang theo sự kinh ngạc nhìn về phía Lục Lâm Thiên. Lục Lâm Thiên này chỉ hời hợt là có thể khiến cho Cửu trưởng lão chật vật như vậy. Mấy trăm người mặc Hồn linh khải giáp kia không khỏi kinh ngạc.
Linh Tôn tứ trọng bên người Cửu trưởng lão kia bắt đầu trở nên âm trầm.
- Đáng hận.
Sắc mặt Cửu trưởng lão triệt để âm trầm, trước mặt bao nhiêu người trong tộc mà hắn lại lần nữa chịu nhục. Cặp mắt âm trầm mang theo sự oán độc nhìn về phía Lục Lâm Thiên, thế nhưng cũng không dám làm gì với Lục Lâm Thiên. Thực lực của Lục Lâm Thiên thế nào mấy năm trước hắn đã biết. Lần chà đạp khi trước đã đủ để khiến cho hắn khắc cốt ghi tâm.
- Cửu trưởng lão, ngay cả thϊếp mời cũng không tiếp được. Ngươi đã già rồi.
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói xong sắc mặt lập tức trầm xuống nói:
- Năm đó ta cũng đã nói với ngươi, ngươi không nên càn quấy trước mặt ta như vậy. Chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao? Nếu như ngươi quên ta không ngại chà đạp lão cẩu ngươi một lần nữa. Thϊếp mời ngươi đã nhìn thấy, cho nên tốt nhất ngươi đừng làm khó dễ ta. Bằng không ta nhất định sẽ khiến cho ngươi đẹp mặt.
Âm thanh âm trầm của Lục Lâm Thiên quanh quẩn trên không trung. Trực tiếp mắng to Cửu trưởng lão là lảo cẩu khiến cho mọi người biến sắc. Lục Lâm Thiên này quả thực vô cùng hung hăng càn quấy.
- Hay cho một tiểu tử không biết trời cao đất rộng.
Ánh mắt lão giả bên cạnh Cửu trưởng lão lúc này cũng trở nên âm trầm, phất tay lên rồi tiếp nhận thϊếp mời trong tay Cửu trưởng lão, nhíu mày nói:
- Chính là thϊếp mời này sao? Thϊếp mời là thật, là vật của Độc Cô gia chúng ta.
- Nếu như là thực thì có thể cho chúng ta vào được chứ?
Lục Lâm Thiên đứng chắp tay, lạnh nhạt nói.
- Hừ, thϊếp mời này là vật của Độc Cô gia ta. Chỉ là Độc Cô gia ta chưa từng phát thϊếp mời này cho ngươi. Ngươi có tư cách gì thu được thϊếp mời của Độc Cô gia chúng ta? Nhất định là ngươi đã trộm nó.
Lão giả này hừ lạnh một tiếng, trực tiếp thu thϊếp mời vào trong ống tay áo. Ánh mắt trầm xuống, trong mắt hiện lên sát ý, lạnh nhạt nói:
- Tiểu tử, dám trộm thϊếp mời của Độc Cô gia ta. Tự tiện xông vào bổn tộc, hôm nay nhất định ngươi sẽ chết.
Nghe vậy trong lòng Lục Lâm Thiên lập tức trầm xuống. Quả thực giống như suy đoán của Nam thúc, Độc Cô gia này quả nhiên đã âm thầm sắp xếp, hắn có thể đi vào được Độc Cô gia hay không cũng khó nói.
- Này, lão già ngươi bị làm sao vậy? Rõ ràng đây chính là thϊếp mời của đại tiểu thư các ngươi gửi cho ca ca ta. Các ngươi chỉ cần hỏi là biết rõ.
Lục Tâm Đồng trầm giọng, quát lớn.
- Làm càn, Đại tiểu thư của Độc Cô gia ta có thân phận ra sao, há có thể biết đám con sâu cái kiến như các ngươi. Các ngươi lại dám xông vào Độc Cô gia ta, ngày hôm nay đừng có ai mong rời khỏi đây.
Ánh mắt lão giả phát lạnh, Lục Tâm Đồng một câu lão già, hai câu lão già khiến cho sát ý trong mắt hắn lần nữa nồng nặc, khí tức tràn ra.
Hai người Nam thúc và Kim Huyền lúc này đều đứng chắp tay, sắc mặt không có biến hóa quá nhiều. Thậm chí Nam thúc còn nhắm hai mắt lại giống như nhắm mắt dưỡng thần.
- Lão...
Lục Tâm Đồng quát, âm thanh còn chưa dứt, Lục Lâm Thiên phất tay ý bảo Lục Tâm Đồng không cần phải nói thêm gì nữa. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi tiến lên hai bước, mắt nhìn lão giả trên không trung trước mắt nói:
- Một câu Độc Cô gia, hai câu Độc Cô gia. Chỉ tiếc ở trước mặt ta ngươi không là cái gì cả. Chúng ta là con sâu cái kiến, thế nhưng thật không biết ngươi ở trước mặt ta ngay cả con sâu cái kiến cũng không bằng. Bằng vào các ngươi còn chưa có tư cách nói câu này. Hôm nay Độc Cô gia để cho ta tiến vào thì còn tốt, nếu không cho ta tiến vào thì ta cũng vào.
đều mơ hồ nhìn thấy thân ảnh Lục Lâm Thiên bị một chưởng của Bát trưởng lão đánh nát.