Chương Tiếp »
- Có tin tức gì của Phi Linh môn truyền tới không?
Trong một đình viện, Gia Cát Tây Phong mặc một bộ áo bào tím, tay cầm chiếc quạt ngồi ngay ngắn ở đó. Sắc mặt có chút âm trầm, chuyện xảy ra những năm này khiến cho Gia Cát Tây Phong về ngoài nho nhã đã biến mất, chỉ còn lại âm trầm. So với trước cách biệt một trời một vực. Khí chất nho nhã trên người đã sớm không còn tồn tại.
- Trang chủ, vừa mới nhận được tin tức Phi Linh môn còn chưa có động tĩnh. Thiên Địa minh dùng danh nghĩa Thiên Kiếm môn phát ra ba phong thư, Phi Linh môn mặc kệ, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Một lão giả xoay người nói.
- Ta đã sớm biết như vậy rồi.
Gia Cát Tây Phong trầm giọng nói:
- Tiếp tục thám thính tin tức, giám thị Phi Linh môn, đặc biệt là nhất cử nhất động của Lục Lâm Thiên kia.
- Vâng.
Lão giả kia gật đầu, lập tức cung kính lui xuống.
- Lục Lâm Thiên ta cũng không tin vận may đi theo ngươi cả đời. Ta cũng không tin ta không chơi nổi một tiểu tử miệng còn hôi sữa. Thực lực mạnh thì thế nào? Chắc chắn sẽ có một ngày nào đó ta gϊếŧ chết ngươi.
Gia Cát Tây Phong thu quạt, trong mắt hiện lên hàn ý.
- Tây Phong.
Lúc này có một đạo thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện trong sảnh, đạo thân ảnh này tuổi chừng lục tuần, chính là một lão giả mặc áo xám, búi tóc màu trắng, khuôn mặt già nua. Thế nhưng khí sắc lại cực kỳ hồng nhuận, khí tức trên người thu liễm, trong lúc vô hình khiến cho trong lòng rung động.
- Bái kiến Lan Mộc thái sư thúc.
Nhìn thấy người này Gia Cát Tây Phong lập tức đứng dậy hành lễ.
- Đứng lên đi.
Lão giả này vung tay lên, thân thể sau đó lập tức ngồi ở vị trí Gia Cát Tây Phong vừa ngồi, Gia Cát Tây Phong thì cung kính đứng trước mặt hắn.
- Lan Mộc thái sư thúc, kết quả chuyến đi lần này của người thế nào?
Gia Cát Tây Phong khẽ ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi lão giả này.
- Lúc này mấy lão gia hỏa trong các sơn môn lướn chúng ta bí mật tụ họp, đã nhất trí có một quyết định.
Trong mắt lão giả này hiện lên hàn ý, vẻ mặt âm trầm nói:
- Cứ dựa theo đề nghị lần trước của ngươi, đến lúc đó tất cả các sơn môn lớn bất kể như thế nào phải toàn lực gϊếŧ chết Lục Lâm Thiên kia.
- Thật sao?
Sắc mặt Gia Cát Tây Phong vui vẻ, lập tức có chút lo lắng nói:
- Thái sư thúc, hiện tại Lục Lâm Thiên kia vô cùng khó đối phó,s thực lực quá mức cường hãn, thủ đoạn quỷ dị không ít. Cường giả bên người cũng rất nhiều. Ta lại lo lắng đến lúc đó các sơn môn lớn lại bị chia rẽ không thể liên thủ cùng một chỗ. Bất luận là sơn môn nào muốn một mình đối phó với Lục Lâm Thiên này đều không làm được một cái dễ dàng.
- Điểm này ngươi không cần lo lắng.
Lão giả này lạnh nhạt nói:
- Tất cả các sơn môn lớn cho tới bây giờ đểu tổn thất thảm trọng trong tay Lục Lâm Thiên kia. Ngươi nói cũng đúng, muốn đánh tan Đế Đạo minh thì phải chặn gϊếŧ Lục Lâm Thiên kia. Lần này lớp tiền bối các sơn môn trong minh chúng ta đã lập trọng thệ, nhất định không từ giá nào, toàn lực đánh chết Lục Lâm Thiên.
- Lục Lâm Thiên kia lần này chết chắc rồi.
Ánh mắt Gia Cát Tây Phong âm trầm, tất cả các sơn môn lớn rốt cuộc cũng không nhịn được, không để ý tới giá nào, Lục Lâm Thiên có chắp cánh cũng khó mà thoát chết.
- Lan Mộc Thái sư thúc, Lan Linh Thái sư thúc thế nào rồi?
Sát ý trong mắt Gia Cát Tây Phong thu liễm, hỏi lão giả này.
- Đã đoạt xá thành công, đang khôi phục. Chỉ là hao phí vô số tài nguyên. Thực lực của Lan Linh Thái sư thúc ngươi cũng chỉ giữa được thực lực một chân bước là Linh Tôn cửu trọng đỉnh phong mà thôi. So với cấp bậc Chuẩn Đế khi trước còn kém quá xa, về sau cũng không có cách nào tiến thêm.
Lão giả nói xong, trong mắt bắn ra sát ý, bàn tay vỗ vào ghế, đánh nát tay vịn, thân thể đứng lên, cả giận nói:
- Lục Lâm Thiên này nhất định phải chết, ta muốn băm vằm hắn thành vạn đoạn.
Dứt lời, thân ảnh lão giả lóe lên, biến mất trong sảnh, chỉ để lại một đạo âm thanh quanh quẩn:
- Tây Phong, nhanh đi sắp xếp, lần này nhất định phải khiến cho Lục Lâm Thiên rời khỏi Phi Linh môn. Tất cả các sơn môn càn quét Đế Đạo minh. Việc này càng ít người biết càng tốt. Nhất định không thể để lộ ra một chút tiếng gió nào.
- Vâng.
Gia Cát Tây Phong đáp, mắt nhìn bên ngoài đình viện, cười lạnh không thôi, thì thào nói:
- Lục Lâm Thiên, lần này ngươi chết chắc rồi. Nếu như lần này ngươi có thể chạy thoát, trừ phi thành Đế mới làm được, bằng không chỉ cần ngươi dám tới nhất định sẽ chết.
Trong Đông hải mênh mông, trên một hải đảo liên miên xanh ngắt một màu này có không ít kiến trúc liên miên.
Bên ngoài một sơn động, một đạo thân ảnh cung kính đứng đó, trong sơn động vang lên một âm thanh lạnh lẽo:
- Nhanh đi chuẩn bị, lần này toàn lực đánh chết Lục Lâm Thiên, không để ý bất kỳ giá nào, Lục Lâm Thiên nhất định phải chết.