- Thê tử quả thực chính là con giun trong bụng phu quân a.
Lục Lâm Thiên nghe vậy không khỏi sợ hãi than. Tâm trí của Độc Cô Cảnh Văn không phải tầm thường, suy nghĩ của hắn đã bị nàng đoán ra.
Sắc mặt hơn mười người của Thanh Long Hoàng tộc cũng biến hóa, trong lòng thầm nghĩ, những người này nói dễ nghe một chút là cơ trí, nói khó nghe một chút thì chính là giảo hoạt vô cùng.
- Đương nhiên.
Độc Cô Cảnh Văn chu đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt lập tức biến đổi, trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên, cả giận nói:
- Chàng nói móc thϊếp?
- Ha ha.
Lục Lâm Thiên mỉm cười.
- Hừ.
Độc Cô Cảnh Văn hừ một tiếng, nhìn Lục Lâm Thiên nói:
- Ngày hôm qua chàng để cho người của Hắc Sát giáo chạy, chẳng lẽ giữa Phi Linh môn và Hắc Sát giáo có quan hệ thật sao?
Bắc Cung Vô Song nhíu mày, nói:
- Chắc có lẽ là không, nếu là thật thì lúc động thủ Linh Sát Tôn giả cũng không dùng toàn lực. Lâm Thiên cũng không để cho Hắc Sát giáo lộ ra ngoài ánh sáng sớm như vậy.
- Chẳng lẽ chàng định để cho Thiên Địa minh nội chiến với nhau trước?
Độc Cô Cảnh Văn khẽ lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn qua Lục Lâm Thiên nói:
- Chuyện này cũng không có khả năng, chỉ cần người không ngốc cũng biết sợ rằng chàng cố ý thả Linh Sát Tôn giả là muốn Thiên Địa minh nội chiến. Ý muốn của chàng sợ rằng thất bại rồi. Còn không bằng đánh chết Chuẩn Đế kia, để cho Chuẩn Đế chạy khác gì thả hổ về rừng? Về sau hậu hoạn vô cùng.
- Nàng cũng biết không gϊếŧ Linh Sát Tôn giả là đáng tiếc sao? Thả hồ về rừng, hậu hoạn vô cùng sao? Không có vấn đề.
Lục Lâm Thiên cười cười, nụ cười cao thâm.
- Chàng đừng thừa nước đυ.c thả câu. Rốt cuộc trong lòng chàng nghĩ gì, chẳng lẽ có kế hoạch gì sao?
Độc Cô Cảnh Văn hiếu kỳ hỏi. Ngày hôm qua thả Chuẩn Đế đi, chuyện này khiến cho nàng cực kỳ khó hiểu, nghĩ hồi lâu cũng không ra. Bất kể nghĩ thế nào cũng là trăm ngàn kẽ hở.
Lục Lâm Thiên nhìn Độc Cô Cảnh Văn, nói:
- Cảnh Văn, tâm trí của nàng bất phàm, thông minh hơn người. Thế nhưng lại thiếu hiểu biết về nhân tâm, lý giải không đủ, điểm này vô cùng quan trọng. Sợ rằng nếu không sửa đổi sau này sẽ chịu thiệt thòi.
Lục Lâm Thiên ngừng một lát, tiếp tục nói: