Trong lòng Lục Lâm Thiên âm thầm đề phòng, phía trên màn sáng màu vàng này Lục Lâm Thiên có cảm giác được một loại áp lực. Giống như trong này có một vật cực kỳ hung hiểm, coi như là bằng vào tu vi hiện tại của hắn, hắn cũng có cảm giác dưới cỗ áp lực này bản thân hắn không nắm chắc có thể chống lại uy áp bên trong.
- Khí tức này dường như có chút kỳ quái. Có quan hệ với Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc ta. Thế nhưng lại không phải là khí tức của Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Bạch Linh hiện lên sự ngưng trọng, thậm chí trong lúc mơ hồ nàng còn cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm tới từ trong lòng.
- Họa phúc tương phùng, xông vào một lần đi.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên lóe lên, khóe miệng nở nụ cười.
- Hiện tại coi như chúng ta muốn đi cũng không kịp.
Trên dung nhan tuyệt mỹ của Bạch Linh hiện lên nụ cười khổ với Lục Lâm Thiên.
Nụ cười khổ này khiến cho Lục Lâm Thiên nhìn mà ngây ngốc. Nhất cử nhất động đều mang theo sự hấp dẫn, coi như là cười khổ cũng khiến cho lòng người rung động giống như có con kiến bò qua vậy.
- Nhìn gì vậy?
Bạch Linh nhìn thấy Lục Lâm Thiên chăm chú nhìn vào mình, sẵng giọng nói.
- Lần này nàng tới đây ta chưa từng nhìn kỹ nàng, vẫn đẹp như vậy, đủ để khiến cho nam nhân trong thiên hạ động tâm.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, Bạch Linh đẹp, cho dù là ai cũng không có cách nào so sánh với nàng. Loại yêu mị này thực chất tới từ bên trong, trời sinh mà thành, không có một chút ra vẻ nào, nữ tử có sự yêu mị giống như nàng chỉ có vẻ mà không có cái thần của nàng.
- Vẫn miệng lưỡi trơn tru như vậy.
Bạch Linh dường như cũng không có trách cứ Lục Lâm Thiên, ngược lại trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người còn trở thành hồng nhuận phơn phướt, trong lòng có cảm giác ngọt ngào, lườm Lục Lâm Thiên nói:
- Ngươi nên cẩn thận một chút, sợ rằng chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Ta cảm thấy khí tức trong này tuyệt đối rất khủng bố.
Lục Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, hắn cũng cảm giác được một cỗ khí tức kinh khủng đang từ trong khe hở màu vàng kia lan tràn ra. Ánh mắt nhìn kỹ, lúc này trong màn sáng màu vàng kia đã bắt đầu trở nên sóng gió ngập trời. Theo một hồi chấn động, một khe hở từ từ bị xé rách, cuối cùng tựa như tấm gương bị nghiền nát. Cả màn sáng cực lớn bị nghiền nát thành từng khúc không thấy.
Mà trong chốc lát khi màn sáng màu vàng này bị nghiền nát, Lục Lâm Thiên lập tức cảm thấy hoa mắt, sơn cốc dưới lòng đất chung quanh biến mất không thấy gì nữa. Mà chuyển thành một bình nguyên cực lớn, bình nguyên yên tĩnh, một mảnh hoang vu, mặt đất tràn ngập đá vụn.
Mà phía trước bình nguyên xuất hiện một đầu quái vật khổng lồ giống như một ngọn núi khổng lồ. Lục Lâm Thiên nheo mắt nhìn lại, mới phát hiện ra đầu quái vật khổng lồ giống như ngọn núi kia chỉ là một đầu yêu thú cực lớn nằm phủ phục trên măt đất. Yêu thú này nằm sấp dưới mặt đất, giống như một khối cầu khổng lồ, toàn thân có lông vũ màu vàng.
Trên người yêu thú cực lớn này nó một cỗ khí tức như có như không lan tràn ra khiến cho chân khí trong cơ thể Lục Lâm Thiên trong lúc vô hình có cảm giác tắc nghẽn, một cỗ uy áp lan tràn khiến cho lòng người rung động.
- Uy áp thật là khủng khϊếp.
Lục Lâm Thiên cùng Bạch Linh liếc nhìn nhau, trong mắt đều xuất hiện sự rung động. Dưới cỗ uy áp cực lớn này trong lòng Lục Lâm Thiên hiểu rõ, uy áp này trong lúc vô hình có thể tạo thành ảnh hưởng với tu vi hiện tại của hắn đủ để thấy được thực lực và cấp độ của đầu yêu thú này.
- Yêu Đế.
Trong lòng khϊếp sợ, yêu thú này không phải là yêu đế mới là lạ, nếu không phải là Yêu Đế, uy áp này căn bản không có cách nào làm ảnh hưởng tới hắn.
- Thứu điêu thượng cổ, đây là thứu điêu thượng cổ.
Lúc này trong mắt Bạch Linh đột nhiên hiện lên vẻ khϊếp sợ, dường như nhận ra lai lịch của đầu yêu thú này, đôi mắt xinh đẹp rung động liên tục.
- Nàng biết yêu thú này sao?
Lục Lâm Thiên nhìn Bạch Linh hỏi, cẩn thận dò xét, Lục Lâm Thiên cũng không khó phát giác ra đầu yêu thú này chết đã lâu.
- Đương nhiên là nhận ra, khó trách ta có thể cảm nhận được khí tức.