- Không phải ta có ý kia, ý của ta là Du Thược có phải có một bào ca ca hoặc là bào đệ đệ hay không?
Lục Lâm Thiên giải thích, sợ Lăng Thanh Tuyền sẽ hiểu sai ý mình.
Lăng Thanh Tuyền nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt trầm xuống nói:
- Ta thấy ngươi không chỉ có một đứa con là Du Thược a. Ngay cả ngươi cũng không rõ, cũng không biết là nữ tử nào lại bị ngươi chà đạp. Du Thược không nhận ngươi là báo ứng của ngươi.
- Lục Lâm Thiên, ngươi không nên quấy rầy Du Thược, không có ngươi nó sẽ tốt hơn, nó cũng không cần của ngươi thứ gì.
Dứt lời, quang mang màu trắng dưới chân Lăng Thanh Tuyền lóe lên, lập tức bắn lên trên không trung rồi biến mất không thấy.
- Kinh Vân, sau con lại tới đây?
Âm thanh tràn ngập sự kinh ngạc của La Lan thị vang lên, trên ngọn núi, thân ảnh Lục Kinh Vân không biết từ khi nào đã lặng lẽ xuất hiện trên ngọn núi. Mọi người vừa rồi đều bị rung động cho nên không ngờ lại không có ai phát hiện ra.
Lục Lâm Thiên vốn muốn nói với Lăng Thanh Tuyền vài câu, nghe thấy La Lan thị lên tiếng lập tức quay đầu lại nhìn. Lúc này trên ngọn núi có một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang ánh mắt mờ mịt đang đứng đó.
- Thiếu niên này có khuôn mặt giống như điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ dị thường. Mái tóc đen nhánh mà rậm rạp, đôi mắt vốn cuồng ngạo dưới mày kiếm lúc này lại mờ mịt, ngơ ngác nhìn về phía Lục Lâm Thiên.
Nhìn Lục Lâm Thiên và Lục Kinh Vân, ánh mắt Bắc Cung Vô Song biến ảo, lập tức biến mất tại chỗ, Độc Cô Cảnh Văn do dự một chút cũng theo Bắc Cung Vô Song rời đi.
Ánh mắt biến ảo, Lục Lâm Thiên lần nữa nhìn lên không trung, lập tức cúi đầu nhặt thanh trường kiếm của Du Thược lên trong tay.
- Kinh Vân, cháu của ta. Hóa ra con là cháu trai thực sự của ta.
Thân ảnh La Lan thị lập tức đi tới bên người Lục Kinh Vân, tuy rằng nàng đã sớm biết rõ chuyện này, thế nhưng lúc này vẫn không nhịn được mà kích động, rơi lệ.
- Nãi nãi.
Lục Kinh Vân nhìn thấy La Lan thị, lập tức quỳ hai gối xuống đất hành lễ.
- Mau đứng lên đi, để nãi nãi xem nào.
La Lan thị vội vàng kéo Lục Kinh Vân đứng lên, vẻ mặt cao hứng.
- Kinh Vân.
Lục Lâm Thiên đi tới bên người Lục Kinh Vân, lúc này nhìn thiếu niên trước mắt kia Lục Lâm Thiên có cảm giác quen thuộc, lại có cảm giác lạ lẫm. Trong lúc vô hình Kim Hoàng khí tương liên, Lục Lâm Thiên không có một chút hoài nghi nào đây chính là cốt nhục của mình.
Thế nhưng rõ ràng trong lời nói của Lăng Thanh Tuyền thì nàng cũng không biết sự tồn tại của Lục Kinh Vân. Vậy thì mẫu thân Lục Kinh Vân là ai, Lục Lâm Thiên nghĩ vỡ đầu cũng không nhớ nổi. Trừ Lăng Thanh Tuyền ra, bên ngoài qua thực hắn chưa từng chạm qua nữ nhân nào. Thế nhưng tại sao Lục Kinh Vân lại đột nhiên xuất hiện?
- Phụ thân...
Lục Kinh Vân nhìn sư phụ trước mắt, ánh mắt thâm thúy sáng ngờ kia lúc này chấn động không thôi, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng kêu một tiếng phụ thân.
- Con cũng biết rồi sao?
Lục Lâm Thiên ngẩng đầu, tiếng phụ than này khiến cho trong lòng Lục Lâm Thiên run lên.
- Con đã nghe được, con cũng có thuộc tính mới giống Du Thược như đúc. Đều là Kim Hoàng khí, đây là minh chứng tốt nhất.
Lục Kinh Vân nhìn Lục Lâm Thiên, quỳ xuống đất hành lễ:
- Kinh Vân bái kiến phụ thân.
- Mau đứng lên đi, ta quả thực phải xin lỗi con.
Giờ phút này hai mắt Lục Lâm Thiên run lên, có chút ươn ướt, lập tức ôm thanh niên trước mặt vào trong ngực.
- Ài...
Trên ngọn núi, mọi người khẽ than thở.
Mẫu Đơn ở bên cạnh thì nhíu mày, có chút nghi hoặc. Không biết từ lúc nào đã đi cạnh Bối Nhi, dường như quan hệ của hai người cũng không tệ lắm.
Trên không trung sơn mạch, hai đạo thân ảnh xinh đẹp phá không bay ra, lập tức ngăn cản trước người Lăng Thanh Tuyền.
Lăng Thanh Tuyền nhìn hai người đột nhiên ngăn cản trước mắt, nhị nữ Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn nàng đều biết. Vô luận là thực lực hay là dung mạo của nhị nữ đều không dưới nàng. Thực lực giờ phút này đã đột phá Đế cấp, nàng lại càng không thể so sánh được.
- Các ngươi có ý gì?
Lăng Thanh Tuyền nhìn Bắc Cung Vô Song cùng với Độc Cô Cảnh Văn đang ngăn cản trước người, mái tóc đen nhánh rũ xuống, nhìn qua giống như tiên tử không nhiễm bụi trần, khuôn mặt tuyệt mỹ, ngũ quan tinh xảo. Nhìn qua nhu nhược mà ưu nhã, giờ phút này ánh mắt trong lúc vô hình chuyển thành vẻ lạnh lùng giống như cự tuyệt người khác ngoài ngàn dặm. Khiến cho người ta có cảm giác toàn thân lạnh lẽo.
- Lăng cô nương, chúng ta không có ác ý gì.
Bắc Cung Vô Song nhìn Lăng Thanh Tuyền rồi nói:
- Chúng ta tới đây chỉ là xin Lăng cô nương cho Lâm Thiên một cơ hội. Để cho Lâm Thiên sau này chiếu cố mẫu tử các ngươi.
- Khanh Khách.
Lăng Thanh Tuyền nghe vậy, có chút bất ngờ, không khỏi nhẹ giọng cười cười, nhìn Độc Cô Cảnh Văn và Bắc Cung Vô Song nói:
- Các ngươi quá tốt, lại không nói gì hắn. Hào phóng như vậy quả thực khiến cho ta cảm thấy ngạc nhiên.
- Lăng cô nương, ta không biết ngươi và Lâm Thiên đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng chuyện đã tới nước này, Du Thược cũng là con của Lâm Thiên, bất kể như thế nào, vì Du Thược, hy vọng ngươi nên suy nghĩ nhiều hơn.