- Lục chưởng môn, mong chưởng môn nể tình bằng hữu giữa chúng ta.
Đạm Đài Tuyết Vi biến sắc, nàng không ngờ Lục Lâm Thiên lại dùng loại phương thức này tới Thiên Vân đảo.
- Lục chưởng môn, việc này nên nói kỹ càng.
Dưới lớp khăn che mặt màu hồng, Đông Cung Huyên ngẩng đầu nhìn qua Lục Lâm Thiên, âm thanh già nua vang lên.
- Đông Cung tiền bối, ta bất kính với Thiên Vân đảo như vậy sợ rằng nghĩa phụ ta biết sẽ mất hứng. Thế nhưng ta không thể cho Đông Cung tiền bối mặt mũi. Ngày hôm nay không gặp được Mộ Dung Lan Lan ta sẽ không khách khí. Cho dù là san bằng Thiên Vân đảo thành bình địa thì ta cũng không tiếc.
Lục Lâm Thiên ngạo nghễ đứng trên không trung, hàn ý ngập trời.
Khi nhìn về phía Đông Cung Huyên thì ánh mắt Lục Lâm Thiên mới hòa hoãn một chút. Đông Cung Huyên này có quan hệ bất phàm với nghĩa phụ, cũng không nên đắc tội quá. Ánh mắt hắn đảo qua Đạm Đài Tuyết Vi nói:
- Chỉ là coi như san bằng Thiên Vân đảo, ta cũng không dám đắc tộ Đông Cung tiền bối, cũng không động thủ với Tuyết Vi cô nương. Về phần những người khác thì đừng trách ta ra tay độc ác.
- Lục Lâm Thiên, Đế Đạo minh còn chưa giải tán. Chẳng lẽ ngươi đã muốn ra tay với Thiên Vân đảo? Ngươi trở mặt cũng quá nhanh a.
Lão phụ nhân Linh Đế tam trọng kia lên tiếng, ánh mắt không ngừng biến ảo.
Giờ phút này ngay cả Hàn Băng Đại Đế, Thánh Thủ Linh Đế, Dương Quá, Lục Tâm Đồng và những người khác đều có chút kỳ quái. Không biết tại sao Lục Lâm Thiên lại đột nhiên động thủ với Thiên Vân đảo. Thế nhưng lúc này mọi người tự nhiên sẽ không hỏi nhiều. Khí tức trong lúc mơ hồ phóng ra, dẫn động năng lượn g thiên địa biến hóa. Chỉ cần Lục Lâm Thiên nói động thủ, sợ rằng trong nháy mắt bọn họ sẽ tiêu diệt, san bằng Thiên Vân đảo.
- Để cho ta gặp Mộ Dung Lan Lan thì tất cả sẽ dễ nói chuyện. Ta dùng lễ làm đầu, nếu như cố tình làm khó ta, cho dù là Thiên Vương lão tử ta cũng sẽ không khách khí. Chuyện này không liên quan tới việc của bổn minh. Hôm nay chỉ là việc tư của Lục Lâm Thiên ta. Nếu Thiên Vân đảo không đồng ý thì có thể rời khỏi Đế Đạo minh.
Lục Lâm Thiên nói từng chữ một, ánh mắt nhìn về phía lão phụ nhân kia. Kim Hoàng khí lan tràn, sắc bén mà lạnh lẽo, khí tức mênh mông không biết vô tình hay cố ý mà mơ hồ áp chế lão phụ nhân này.
- Mẫy thân, có phải người ở trên Thiên Vân đảo hay không? Con đang tìm người đây.
Lục Kinh Vân nhảy ra, quanh thân được kim quang màu v àng bao phủ, uy áp Kim Hoàng khí kinh người phô thiên cái địa lan tràn ra. Âm thanh cuồn cuộn quanh quẩn trên hải vực.
Đám người Thánh Thủ Linh Đế, Dương Quá, Lục Tâm Đồng, Hàn Băng Đại Đế lúc này mới biết được, hóa ra chuyện này có liên quan tới mẫu thân Lục Kinh Vân, có liên quan tới Thiên Vân đảo.
Giờ phút này ánh mắt xinh đẹp của đám người Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn, Bạch Linh cùng chúng nữ biến đổi, thế nhưng cũng không nói lời nào.
- Kính Hoa, Thủy Nguyệt a di. Phụ thân của con nói mẫu thân con ở Thiên Vân đảo. Hai người có biết mẫu thân con là ai không?
Lục Kinh Vân tiến lên, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Kính Hoa, Thủy Nguyệt. Hắn chỉ quen thuộc với Kính Hoa, THủy Nguyệt mà thôi. Lúc này trong lòng hắn vô cùng chờ mong. Sau khi biết được tung tích của mẫu thân. Sự chờ mong trong lòng hắn so với bất luận kẻ nào còn lớn hơn. Tâm thần lúc nào cũng không yên.
- Kinh Vân...
Dưới uy áp, sắc mặt hai người Kính Hoa, Thủy Nguyệt vô cùng khó coi. Giờ phút này ánh mắt nhị nữ nhìn về phía Lục Kinh Vân vô cùng bất đắc dĩ, sư phụ không nói, hai nàng làm sao có thể mở miệng.
- Có phải hai người biết rõ tung tích của mẫu thân con không?
Nhìn ánh mắt của Kính Hoa, Thủy Nguyệt, Lục Kinh Vân nhìn về phía Thanh Quán Tôn giả, Đông Cung Huyên, còn có lão phụ nhân kia lớn tiếng hỏi.
- Chư vị tiền bối, mong chư vị để cho ta gặp Mộ Dung Lan Lan, nếu không mong chư vị thứ cho ta vô lễ.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên âm trầm, nhìn phản ứng của người Thiên Vân đảo hắn càng khẳng định phán đoán trong lòng mình. KHó trách hắn không nghĩ ra được mẫu thân Kinh Vân rốt cuộc là ai. Lục Lâm Thiên thậm chí còn hòa nghi liệu có phải thiên địa chiếu cố sai người rồi hay koong. Nói không chừng Lục Kinh Vân không có quan hệ với hắn.
- Ài... Cũng đành vậy, đành vậy.
Nhìn Lục Lâm Thiên, cùng với đội hình kinh khủng sau lưng Lục Lâm Thiên. Lão phụ nhân kia thở dài, ánh mắt bất đắc dĩ, thân ảnh lập tức biến mất tại chỗ.
- Để cho Lan Lan tự mình giải quyết đi.
Đông Cung Huyên dứt lời, cũng biến mất trên không trung.
- Tuyết Vi, mang bọn họ đi đi.
Thanh Quán Tôn giả nhìn hai người Lục Lâm Thiên và Lục Kinh Vân, ánh mắt như nước tràn ngập sự bất đắc dĩ. Thân ảnh lập tức rời đi theo Đông Cung Huyên.
Một lát sau, trên một ngọn núi khổng lồ không ngớt có từng đạo thân ảnh xuất hiện.