Mà Lục Lâm Thiên chỉ dùng tu vi Vũ Đế tam trọng lại có thể chống lại Thác Bạt Vĩnh Luân có tu vi Vũ Đế ngũ trọng, lại còn tám lạng nửa cân, chuyện này khiến cho hắn không thể tưởng tượng nổi. Lục Lâm Thiên này tuy rằng là Vũ Đế tam trọng đinh phong, thế nhưng Thác Bạt Vĩnh Luân đã là Vũ Đế ngũ trọng trung kỳ.
Sưu Sưu.
Trong nháy mắt, Tử Yên, Âm Minh, Kim Xà Đại Đế lập tức đi tới sau lưng Lục Lâm Thiên.
- Hừ, Vũ Đế ngũ trọng, Thác Bạt Hoàng tộc cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Thân thể Lục Lâm Thiên lui lại phía sau, lập tức ổn định thân thể, ánh mắt quét qua bốn người Thác Bạt Hoàng tộc.
Bị một chiêu của Lục Lâm Thiên đẩy lui, không chiếm được một chút tiện nghi nào khiến cho trong mắt lão giả kia giờ phút này tràn ngập vẻ khϊếp sợ. Nghe được ngữ khí khinh thường của Lục Lâm Thiên, tăng thêm ban đầu là chính mình gây khó dễ cho nên hắn lập tức giận dữ, muốn ra tay một lần nữa.
- Thác Bạt Vĩnh Luân, lui ra.
Hậu Điền lão tổ quát nhẹ một tiếng, thân ảnh bước ra, ngăn cản trước mặt lão giả gọi là Thác Bạt Vĩnh Luân Vũ Đế ngũ trọng kia. Hậu Điền lão tổ vung tay, ý bảo người này lui ra. Hắn hiểu rõ, dùng thực lực của Thác Bạt Vĩnh Luân, sợ rằng đã không có cách nào làm gì được Lục Lâm Thiên.
- Hậu Điền lão tổ.
Ánh mắt Thác Bạt Vĩnh Luân âm trầm nhìn qua Lục Lâm Thiên, nhìn thấy Hậu Điền lão tổ phất tay hắn cũng chỉ có thể mang theo hận ý lui xuống.
- Lục Lâm Thiên, thả người Thác Bạt Hoàng tộc ta ra, ta có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Hậu Điền lão tổ ngẩng đầu nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt thâm thúy chớp động, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
- Hắn đυ.ng tới người của ta, nhìn thấy ta cũng muốn gϊếŧ. Cũng là hắn động thủ trước, dựa vào cái gì mà ngươi bảo ta thả hắn?
Lục Lâm Thiên nhìn thẳng về phía Hậu Điền lão tổ, thế nhưng trong lòng lại ngưng trọng. Khí tức thực lực của người này khiến cho ngay cả Lục Lâm Thiên giờ phút này cũng không phán đoán ra. Tuyệt đối đã tới tình trạng cường hãn. Thế nhưng Lục Lâm Thiên cũng không ở thế yếu, dùng thực lực của hắn bây giờ, mặc kệ thực lực của đối thủ mạnh ra sao, hắn muốn bảo vệ tính mạng không phải là vấn đề.
Trên khuôn mặt già nua của Hậu Điền lão tổ co rúm lại, ánh mắt nhìn qua Lục Lâm Thiên, chậm rãi nói:
- Lục Lâm Thiên, ngươi thật sự muốn đối đầu với Thác Bạt Hoàng tộc ta sao?
- Thác Bạt Hoàng tộc ở trước mặt ta, ngươi cảm thấy có lực chấn nhϊếp hay sao?
Lục Lâm Thiên cười nhạt một tiếng, ánh mắt vẫn mang theo hàn ý. Lục Lâm Thiên rất rõ ràng, coi như hắn thả người trong tay. Người của Thác Bạt Hoàng tộc cũng không chắc sẽ thả hắn. Sợ rằng còn không cần cố kỵ mà đối phó với hắn.
- Lục Lâm Thiên, vậy ngươi thử động tới người Thác Bạt Hoàn tộc ta xem? Ta cam đoan ngươi sẽ phải hối hận.
Hậu Điền lão tổ cũng tức giận, thân là tồn tại mạnh nhất trong Thác Bạt Hoàng tộc, một trong những mấy tồn tại đỉnh phong nhất trên đại lục, hắn chưa từng bị một tiểu bối nào khinh thị như vậy.
- Ah.
Chỉ tiếc là Hậu Điền lão tổ này không quá hiểu Lục Lâm Thiên, ngay khi hắn vừa mới dứt lời, lập tức nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của lão giả thất tuần kia.
Phanh.
Đồng thời còn tiếng xương cốt gãy vụn. Lúc này Lục Lâm Thiên đang phế một cánh tay của lão giả thất tuần kia. Máu tươi phun ra, tuy rằng bị cấm chế, thế nhưng khuôn mặt của lão giả thất tuần kia lúc này đã chuyển thành màu xám như gan heo.
- Ta động thủ đó, ngươi khiến ta hối hận như thế nào đây?
Ngay khi ánh mắt của đám người Thác Bạt Hoàng tộc bốc hỏa, Lục Lâm Thiên vẫn cười nhạt một tiếng, giống như hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của mấy người Thác Bạt Hoàng tộc.
- Lục Lâm Thiên, bổn Đế nhất định sẽ khiến cho ngươi hối hận.
Hậu Điền lão tổ triệt để giận dữ, tận mắt trông thấy cường giả trong tộc bị Lục Lâm Thiên chà đạp, cũng không để mình vào trong mắt, dứt lời, cơ hồ trong nháy mắt chân khí trong người hắn dẫn động năng lượng thiên địa. Thổ Hoàng khí từ trong cơ thể hắn lan tràn ra. Chung quanh có khí tức kinh khủng lan tràn.
Sưu.
Hậu Điền lão tổ được quang mang bao phủ, thân ảnh như thiểm điện, mang theo uy thế khủng bố kinh người phóng về phía Lục Lâm Thiên. Không gian ven đường rạn nứt, khí thế ngập trời tuôn ra, giống như tương liên với thiên địa. Uy thế này so với Thác Bạt Vĩnh Luân kia rõ ràng cường hãn hơn quá nhiều.
Nhìn người này đánh tới, ánh mắt Lục Lâm Thiên nhảy lên, tay phải giống như thiểm điện đột nhiên chém ra. Trong tay có một đạo lưu quang màu tím hiện lên, khí tức hủy diệt mênh mông từ trong cơ thể hắn tuôn ra.
Ầm ầm.
Tiếng sấm ầm ầm vang vọng, trong lòng bàn tay Lục Lâm Thiên có một đạo sấm sét màu tím giống như cự mãng tuôn ra, trong khoảnh khắc đánh về phía Hậu Điền lão tổ.
- Tử Kim Huyền Lôi.
Ánh mắt Hậu Điền lão tổ trên không trung trầm xuống, phất tay đánh ra một đạo quang mang hóa thành một đạo quang tráo trước người, ngăn cản đạo Tử Kim Huyền Lôi này ở trước người.
Ầm ầm.
Tử Kim Huyền Lôi mang theo lực lượng hủy diệt lập tức đánh vào trên quang tráo.
Dưới trùng kích khủng bố, quang tráo run rẩy kịch liệt. Khắp nơi xuất hiện khe nứt, chỉ là cuối cùng cũng không thể phá nát quang tráo.
- Hừ.