Không bạo lộ Đại hồn anh, mà lúc này còn có một chuyện khiến cho Lục Lâm Thiên mừng rỡ lần nữa là sau khi Đại hồn anh luyện hóa dung hợp linh hồn bổn nguyên của Âm Đàm, không ít trí nhớ tàn phá của Âm Đàm cũng bị Đại hồn anh đoạt được.
Bởi vì Âm Đàm bị Âm Minh luyện hóa hơn phân nửa, cho nên phần trí nhớ trong linh hồn này cũng không nhiều. Mà Âm Minh thì bị kim đao màu vàng thôn phệ, bổ ra một đao. Linh hồn trí nhớ của nàng ta Lục Lâm Thiên cũng không chiếm được. Lục Lâm Thiên phỏng đoán, không có Âm Minh tương đương với việc mất đi đại cơ duyên và không ít tin tức trong Thiên Trủng, đây cũng là lý do mà hắn không động vào Âm Minh.
Thế nhưng làm người nên có tâm tư đề phòng người khác, Lục Lâm Thiên đi cùng với Âm Minh mà còn có mưu đồ khác là bởi vì trong đầu hắn có kim đao màu vàng.
Cho nên ở cùng một chỗ với Âm Minh, Lục Lâm Thiên không có bất kỳ chút lo lắng nào, ít nhất hắn đã ở thế bất bại, lúc này hắn rất muốn tìm được một chút tin tức về Thiên Trủng và đại cơ duyên. Nếu không lúc trước Lục Lâm Thiên cũng không dám đi cùng cường giả như Âm Minh kia.
Về sau Âm Minh bị diệt, mất đi khả năng biết không ít tin tức, chuyện này khiến cho Lục Lâm Thiên đau lòng không thôi. Thế nhưng lúc này hắn đạt được không ít trí nhớ tàn phá của Âm Đàm, Lục Lâm Thiên bỗng nhiên mừng rỡ trong lòng. Những trí nhớ tàn phiến này có tin tức về đại cơ duyên kia.
Trong đó thậm chí còn có chỗ hạ lạc của đại cơ duyên. Địa điểm nằm trong một quần sơn, về điểm này Âm Minh cũng không nói dối.
Theo Đại hồn anh biết được tin tức này, Lục Lâm Thiên cũng không có nói cùng với mọi người. Chỉ nói là nhanh chóng đi về phía trước, hy vọng nhanh chóng đi qua nơi này, tiến về phía trước xem xét một chút.
Trên đường đi mọi người lần nữa gặp không ít hiểm cảnh. Mà vì đám người Lục Lâm Thiên tụ tập lại cho nên đều vượt qua được nguy hiểm.
Đáng nhắc tới chính là nửa đường đi đám người Lục Lâm Thiên lần nữa gặp phải Đế giả của Nhật Sát các và Khôn Dương đảo. Mà theo bọn họ nói, Khôn Dương đảo và Nhật Sát các đều có một Đế giả vẫn lạc trong hiểm cảnh Thiên Trủng.
Lục Lâm Thiên cũng chỉ có thể cảm thán, Đế giả trên đại lục chính là tồn tại đỉnh phong. Thế nhưng ở trong Thiên Trủng này lại tùy thời có thể vẫn lạc.
Mọi người tiếp tục di chuyển. Ước chừng vào ba ngày sau, rốt cuộc mọi người cũng xuất hiện ở biên giới sơn mạch này. Ngay biên giới sơn mạch, trước mặt bọn họ xuất hiện một quảng trường vô cùng lớn.
Quảng trường bao la, màu xám trắng, trong lúc mơ hồ truyền ra khí tức khiến cho linh hồn người ta rung động. Khí tức này tràn ngập trong thiên địa khiến cho cả phiến không gian có cảm giác vặn vẹo.
Trên quảng trường lúc này còn có một kiến trúc khổng lồ màu xanh sừng sững đứng đó. Giống như kết nối giữa trời và đất, sững sững đứng trên quảng trường.
Điều khiến cho người ta kinh ngạc nhất chính là kiến trúc khổng lồ này tựa như một mộ địa cực lớn. Khí tức cường hãn lan tràn ra, khiến cho người ta từ xa nhìn lại có cảm giác hãi hùng, khϊếp vía.
- Khí tức thật đáng sợ.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn vào kiến trúc khổng lồ giống mộ địa, nhịn không được mà hít sâu một hơi. Trên mặt tràn ngập vẻ khϊếp sợ. Từ trong trí nhớ của Âm Đàm, Lục Lâm Thiên biết rất rõ đây chính là vị trí của đại cơ duyên kia.
- Khí tức này rất khủng bố, sợ rằn hung hiểm trong này cũng không ít.
Nam thúc nhìn quảng trường nói.
Lục Lâm Thiên gật đầu nói:
- Chư vị, quảng trường này hung hiểm vô cùng, mỗi một bước đều phải cẩn thận. Đế giả ngũ trọng lục trọng cũng có thể dễ dàng hồn phi phách tán. Tất cả không được hành động thiếu suy nghĩ mà đặt chân lên quảng trường.
- Đế giả ngũ trọng, lục trọng cũng bị hồn phi phách tán sao?
Mọi người nghe thấy Lục Lâm Thiên nói vậy ánh mắt không nhịn được mà biến hóa. Đế giả ngũ trọng lục trọng cũng phải hồn phi phách tán, uy lực như vậy khủng bố bực nào. Đế giả ở đây đâu còn dám lộn xộn.
- Lâm Thiên, sao ngươi lại biết được chuyện này?
Linh Hạo Đại Đế hiếu kỳ hỏi Lục Lâm Thiên.
- Tiểu tử chỉ ngẫu nhiên biết được một chút. Tóm lại tất cả mọi người nên cẩn thận.
Lục Lâm Thiên cũng không nói quá rõ ràng.