Ánh mắt Lục Lâm Thiên nhảy lên, lập tức gương mặt cúi xuống hôn lên bờ môi đỏ mọng của nàng.
Thân thể mềm mại của Phương Thải Y rung rung, tim đập thật nhanh, có chút không biết làm sao, giữa bờ môi truyền tới cảm giác ướŧ áŧ, nàng cảm thấy ánh mắt mê ly, đôi mi nhắm lại, đôi tay ôm chặt Lục Lâm Thiên, lại nghênh tiếp bờ môi Lục Lâm Thiên, cảm giác tê tê từ cánh môi truyền đến, loại cảm giác này nàng chưa bao giờ trải qua, lại có phần mê say trong đó.
Tuy Lục Lâm Thiên mang theo nghi vấn, nhưng lúc này ngọn lửa áp lực trong lòng đang thiêu đốt, hai tay bắt đầu dò xét thân thể trong ngực, đôi tay không ngừng du động trên người ngọc, từ lưng, eo tới bờ mông, hắn không ngừng xoa nắn, Phương Thải Y thở càng gấp.
- Lâm Thiên, muốn ta.
Sau một lát, Phương Thải Y tác khỏi bờ môi Lục Lâm Thiên, ngẩng đầu nhìn vào mắt Lục Lâm Thiên, nàng có thể cảm giác được, dị vật của nam nhân trước mặt đang nóng lên, nó vẫn đang va chạm giữa hai chân nàng, tuy chưa hiểu nhân sự, nhưng nàng biết vật ấy là gì, đôi má đỏ ửng, toàn thân gấp gáp và nôn nóng.
Một lát sau, trong phòng diễn ra rất tự nhiên.
Trên giường, váy dài Phương Thải Y nhẹ cởi, áσ ɭóŧ rơi xuống, thân thể tuyệt mỹ bày ra, da thịt óng ánh sáng long lanh, tươi mới ướŧ áŧ...
Hai mắt Phương Thải Y ngượng ngùng khép hờ, gò má ửng đỏ, tư thái thẹn thùng vô cùng động lòng người.
- Ah...
Một lát, Lục Lâm Thiên nhét đầy thông đạo cấm địa, no đủ phong phú, tiếng kêu thanh thúy phá tan màn đêm.
Ngoài cửa sổ gió đên phần phật, trong phòng có nữ rêи ɾỉ, hô hấp ồ ồ, vân vũ dạ, phẩm hậu cần hình, xuân sắc dạt dào...
Một đêm mà qua, ánh sáng bình minh bắt đầu ló dạng, trong Thải Hồng Cốc ngân quang bắt đầu sáng rõ.
Gió sớm nhè nhẹ, ngọn cây ve vẩy, mặt đất bừng tỉnh trong sương sớm, có ánh mặt trời xuyên qua khe lá, vạn vật sinh cơ bừng bừng.
Sáng sớm là lúc người ta thoải mái nhất.
Trong phòng, Lục Lâm Thiên nhìn vào chăn đệm, nhìn đóa hoa đỡ rực trên giường, ánh mắt hơi động, lập tức ngẩng đầu nhìn nữ tử xinh đẹp đang mặc váy dài, nói nhỏ:
- Thải Y, ta...
- Chuyện này không liên quan đến ngươi, tất cả đều là ta tự nguyện.
Phương Thải Y quay đầu lại, chen ngang lời Lục Lâm Thiên nói, sau khi buộc lại mái tóc đen, nhất cử nhất động mang theo dáng vẻ tinh tế, hiển lộ nét xinh đẹp của nàng, tối hôm qua rất thoải mái, nhìn dung nhan động lòng người, lúc này nàng mang theo vài phần vũ mị.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên chấn động, không nói gì, tất cả dường như quá đột ngột.
- Lâm Thiên, ngày mai ta phải đi.
Phương Thải Y nhìn Lục Lâm Thiên, trên mặt mang theo nhu tình nói:
- Hôm nay, ta sẽ đính hôn với Phạm sư huynh, ngày mai sẽ đi tới Vô Minh Thế Giới.
- Ah!
Ánh mắt Lục Lâm Thiên lập tức sững sờ, nói:
- Ngươi đính hôn với tên phế vật kia?
- Đúng vậy, hôm nay đính hôn, tất cả đã an bài, thời điểm này có lẽ không ít người trong Vạn Cổ Thế Giới đã đến Thải Hồng Cốc.
Phương Thải Y vô cùng thương cảm, nàng lặng lẽ nhìn Lục Lâm Thiên một hồi, đôi mắt hơi ướŧ áŧ.
- Ngươi không muốn, tại sao phải như thế?
Ánh mắt Lục Lâm Thiên ngưng trọng nhìn Phương Thải Y, trong mắt tỏa ra hào quang sáng ngời.
- Không có người nào ép ta ta, tất cả đều là ta lựa chọn, có chút chuyện, ngươi vẫn không rõ, có chút trách nhiệm ta phải gánh chịu.
Phương Thải Y ngăn nước mắt chảy dài, mỉm cười với Lục Lâm Thiên.
- Ngươi đã là nữ nhân ta, chuyện của ngươi, ta sẽ quản.
Lục Lâm Thiên trầm thấp đầu, lập tức ngẩng đầu, ánh mắt tinh mang chợt lóe lên.
- Ngươi có thể nói như vậy, ta cảm thấy đáng giá, ta không có nhìn lầm ngươi.
Phương Thải Y tiến lên, cúi người nhìn Lục Lâm Thiên, ngón tay vuốt ve gò má Lục Lâm Thiên, nói nhỏ:
- Nhưng ngươi không nên ngốc như thế, lần đầu tiên ta đã cho ngươi, không nhất định đại biểu ta là nữ nhân của ngươi, ngươi cũng không cần quản chuyện của ta.
- Có lẽ ta sẽ quản.
Lục Lâm Thiên ngẩng đầu trầm giọng nói, giờ phút này, Lục Lâm Thiên cảm giác nữ tử trước mặt đặt quá nhiều chuyện trong lòng, lưng đeo quá nhiều thứ, dường như khác với trước kia, có lẽ nàng cũng có được hai mặt, mấy ngày qua, nàng dùng một mặt này đối diện với mình.
- Ngươi quản thế nào, ngươi mới là Phá Giới Cảnh sơ giai, ngươi có thể quản cái gì? Đáy lòng ta mong chờ ngươi quản biết chừng nào.
Phương Thải Y nghiêm túc nhìn Lục Lâm Thiên.
- Cho ta thời gian, ta cần thời gian là được, sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ quản.
Lục Lâm Thiên nghiêm mặt nói.
- Thời gian, ngàn năm, hay là vạn năm, chờ ngươi có thể quản, vạn năm sáu... quá muộn, huống chi...
Phương Thải Y vuốt ve gương mặt Lục Lâm Thiên, thân thể mềm mại run nhè nhẹ, lập tức nói:
- Cho dù ngươi có thể quản ta, ngươi có thể quản khởi cả Vạn Cổ Thế Giới sao?
Lục Lâm Thiên sững sờ một hồi, nhìn nữ tử trước mặt, nói:
Mấy nữ đệ tử cố ý mang cẩm bào tinh phẩm tới, một lát nữa sẽ đi quảng trường bái sư, tự nhiên phải mặc tử tế mới được.