Cuối cùng Lục Lâm Thiên đem theo người đi tới chỗ Vấn Thân Mạc. Trong thời gian hơn hai mươi năm đám người Vẫn Thân Mạc đã luyện hóa đồng tài liệu luyện khí như núi kia. Mà Vẫn Thân Mạc lại nhanh chóng giao cho Lục Lâm Thiên không ít nhẫn trữ vật. Bên trong chính là thứ mà linh đường cùng với hắn bận rốt suốt hơn hai mươi năm nay.
Sau khi Lục Lâm Thiên kiểm tra từng chiếc nhẫn trữ vật cũng kinh ngạc không thôi. Trong thời gian hơn hai mươi năm, người Linh đường vốn cũng không nhiều lắm, thế nhưng lại luyện chế ra không ít đồ vật.
Vẫn Thân Mạc không hổ là người có thiên phú hơn người trên phương diện luyện khí, không ngờ cũng có thể luyện chế ra được một chiếc Chiến Hổ phi hạm. Đương nhiên nếu như Lục Lâm Thiên biết được Vẫn Thân Mạc tốn bao nhiêu tài liệu luyện khí mới luyện chế ra được Phi Hổ chiến hạm mà nói, nhất định trong lòng sẽ nhỏ máu.
Người Linh đường tới Thiên Trụ giới cũng đã được hai mươi năm, Lục Lâm Thiên lập tức mang mọi người rời khỏi Thiên Trụ giới. Cũng nghiêm cấm mọi người không được tiết lộ Thiên Trụ giới, chỉ có đệ tử hạch tâm nhất trong Phi Linh môn mới biết được chuyện này.
Sau khi tất cả mọi người biết rõ chỗ tốt này, đồng thời cũng tương đương với việc là hạch tâm của Phi Linh môn, đương nhiên bọn họ sẽ không nói chuyện này ra bên ngoài.
Sau khi rời khỏi Thiên Trụ giới, lúc này đã là hoàng hôn, Lục Lâm Thiên liền đi tìm Phạm Thống, bảo hắn thông báo cho đường chủ cùng với các trưởng lão và người có tu vi Ngộ Chân cảnh trong Phi Linh môn đi tới đại điện.
Sua đó Lục Lâm Thiên lại đi tìm Ma Linh yeeun ữ, đem một bình ngọc giao cho Ma linh yêu nữ, đây chính là máu mà khi còn ở trong Thiên Trụ giới hắn trích ra.
Ma Linh yêu nữ nhìn bình ngọc, nở nụ cười thỏa mãn rồi không khách khí thu vào trong tya, nhìn Lục Lâm Thiên, đôi mắt trên khuôn mặt tinh xảo khẽ chớp chớp, nói:
- Mấy ngày nay ngươi lại đi đâu?
Lục Lâm Thiên tiến vào trong Thiên Trụ giới dung hợp với Long Hồn Kiếm Giáp đã được nửa năm, bên ngoài chỉ có ba ngày, chuyện Thiên Trụ giới Lục Lâm Thiên còn chưa muốn để cho Ma Linh yêu nữ biết được cho nên nói:
- Vừa mới đột phá cho nên ta đi tìm nơi củng cố tu vi.
Ma Linh yêu nữ rõ ràng không tin lời này của Lục Lâm Thiên, nàng khẽ lườm hắn rồi nói:
- Ta không tin, rõ ràng ngươi có chuyện gạt ta, đúng rồi, bây giờ ngươi không sao rồi chứ? Có phải nên theo ta trở lại Phong Vân sơn hay không?
Lục Lâm Thiên sững sờ, nói:
- Trở lại Phong Vân sơn làm gì?
Ma Linh yêu nữ như cười như không nhìn Lục Lâm Thiên nói:
- Chẳng lẽ ngươi đã quên, đương nhiên là trở về Phong Vân sơn kết hôn a.
- Kết hôn?
Lục Lâm Thiên đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt âm thần biến đổi nói:
- Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, bất quá ta có chút chuyện phải đi, phải sắp xếp mọi chuyện trong Phi Linh môn mới được.
Hiện tại Lục Lâm Thiên cũng không dám trêu vào yêu nữ này, đừng nhìn hiện tại nàng dễ nói chuyện, thế nhưng nữ nhân đều giống như, nói trở mặt là trở mặt. Lục Lâm Thiên sợ một khi Ma Linh yêu nữ này khó chịu, trực tiếp bắt hắn ra khỏi Thị Hoang thế giới, vậy thì phiền phức lớn.
Ma Linh yêu nữ rất hài lòng với biểu hiện của Lục Lâm Thiên, nói:
- Vậy ngươi muốn thời gian bao lâu, ta cũng không có thời gian chờ quá lâu.
- Không lâu đâu, rất nhanh, nhanh thôi.
Còn chưa nói xong, thân ảnh Lục Lâm Thiên đã rời khỏi phòng của Ma Linh yêu nữ.
Ma Linh yêu nữ mở miệng cười cười, nhìn bóng lưng Lục Lâm Thiên rồi thì thào nói:
- Tên này cũng có chút ý tứ.
Mặt trời chiều ngả về phía tây, trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, dãy núi xa xa còn được ánh nắng chiều phủ lên, đám mây vốn trắng nõn lúc này như được nhuộm màu vàng hồng.
Dần dần vào đêm, không gian ngày càng yên tĩnh, sơn mạch phía trước đã đen kịt, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, nhìn qua có vẻ mỹ lệ.
Trong đó có một ngọn núi khổng lồ đứng sừng sững ở phía chân trời.
Trên ngọn núi, từng vì sao xuất hiện, lập lòe trên bầu trời bao la mờ mịt, ngọn núi hơi nghiêng, trên núi có từng tảng đá máu xám trơn bóng.
Lúc này có một đạo thân ảnh đang ngồi trên tảng đá, ánh mắt nhìn về phía xa, người mặc một bộ áo xanh, trên khuôn mặt cương nghị, khóe miệng vĩnh viễn mang theo tà khí.
Nhìn phương xa, Lục Lâm Thiên thì thào nói:
- Mẫu thân, Vô Song, Cảnh Văn, Bạch Linh, Kinh Vân, Du Thược, sư phụ, mọi người vẫn khỏe chứ?
Sáng sớm, trong đại điện Phi Linh môn, lúc này đã có hơn mười người đang ngồi, tuyệt đại bộ phận đều là người có tu vi Ngộ Chân cảnh, còn có một ít là trưởng lão Phá Giới cảnh cùng với hộ pháp đã gia nhập Phi Linh môn từ trước đó.
Người có tu vi Ngộ Chân cảnh có mặt trong đại điện lúc này cũng có hai mươi mấy người.
Đám người có tu vi Thông Thiên cảnh là Viêm Hỏa, Bạch Kinh Đường, Thạch Ngọc Đồ, Đồng Thất.
Khi Lục Lâm Thiên tới đại điện, mọi người hành lễ, có một ít người lần đầu tiên nhìn thấy chưởng môn trong lời đồn đãi, cho nên ánh mắt không khỏi nhìn chưởng môn thêm vài lần.
- Miễn lễ.
Lục Lâm Thiên ý bảo mọi người miễn lễ, trước mặt mọi người Lục Lâm Thiên lập tức tuyên bố Viêm Hỏa và Đồng Thất gia nhập Phi Linh mon. Đồng thời cũng móc ra tám kiện linh khí Tiên Thiên giao cho Bạch Kinh Đường, Viêm Hỏa, Đồng THất, đồng thời còn chọn ra năm người có tu vi Ngộ Chân cảnh khác.
Một lát sau, Lục Lâm Thiên lần nữa đem Kim Viên cùng với hai người có tu vi Ngộ Chân cảnh cao giai đỉnh phong đưa tới tầng thứ nhất Thiên Trụ giới, cuối cùng lại mang theo Vấn Thân Mạc, hai người rời khỏi Phi Linh môn.