- Không phải ngươi chọn sai, là ngươi không nên có tâm tư gϊếŧ ta. Vốn ta có thể coi ngươi là sư phụ, ta chưa từng nghĩ tới ngươi lại ra tay với ta.
Lục Lâm Thiên nhìn Phương Chí Thành trầm giọng nói.
- Chuyện năm đó hiện giờ có nói lại cũng không có tác dụng gì. Ta chưa từng hối hận về lựa chọn của mình, sợ rằng cho dù thời gian có quay ngược lại ta cũng sẽ lựa chọn như vậy. Có một ít chuyện luôn bất đắc dĩ như vậy, kẻ yếu nhất định phải nhận mệnh. Tất cả chỉ có thể trách thiên phú của ta không đủ, bởi vì thực lực của ta không đủ. Nếu như ta có thể ngạo nghễ đứng trên thiên địa này thì cần gì phải nhìn sắc mặt người khác, cần gì phải lựa chọn như vậy.
Dứt lời, Phương Chí Thành nhìn Lục Lâm Thiên, sau đó nói:
- Lục Lâm Thiên, Thải Y không có nhìn lầm ngươi. Sau này nên chiếu cố Thải Y cho tốt, đối xử tử tế với Vạn Cổ thế giới. Tất cả chuyện ta làm với ngươi không có quan hệ với Thải Y, cũng không có liên quan tới đệ tử Thải Hồng cốc. Về phần ta, ta sẽ tự cho mình một câu trả lời, cũng cho ngươi một lời giải thích.
Dứt lời, Phương Chí Thành quay đầu lại nhìn Phương Thải Y, khẽ phất tay một cái, trong lòng bàn tay đột nhiên có một cỗ quang mang năng lượng chói mắt lan tràn ra, hung hăng vỗ vào đỉnh đầu mình.
- Phụ thân... Không nên...
Phượng Thải Y khẽ kêu một tiếng.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên nhảy lên, trong lòng cũng run lên, Phương Chí Thành một lòng muốn chết, hắn có muốn ra tay cũng không kịp.
Phanh.
Thanh âm trầm đυ.c vang lên, thân thể Phương Chí Thành run lên, trên người có một cỗ năng lượng mênh mông chấn động, máu tươi trong miệng phun ra. Ánh mắt cô đơn, ảm đạm nhìn Phương Thải Y, nói:
- Thải Y, phụ thân thực lòng xin lỗi con, nhớ kỹ, cố gắng sống cho tốt, cố gắn tu luyện. Trên đời này chỉ có thực lực mới có thể đại biểu cho tất cả.
Dứt lời, sinh cơ trên người Phương Chí Thành triệt để biến mất, thân thể ngã xuống vòng tay Phương Thải Y.
- Phụ thân.
Tiếng kêu đau lòng từ trong miệng Phương Thải Y truyền ra, trong hốc mắt, nước mắt không nhịn được mà trào ra.
Mắt nhìn Phương Thải Y, Lục Lâm Thiên nhíu mày, giờ phút này hận ý của hắn đối với Phương Chí Thành cũng phai nhạt hơn không ít. Phương Chí Thành nói đúng, đứng ở lập trường của hắn, có lẽ hắn ta cũng không có lựa chọn nào khác.
Kẻ yếu trên đời này cũng không có lựa chọn nào khác ngoài giữ mạng sống, cần phải nhìn sắc mặt của người khác. Muốn thoát khỏi tất cả chuyện này cũng chỉ có thể khiến cho bản thân mình trở nên mạnh mẽ, không ngừng trở nên mạnh mẽ.
- Phụ thân, chúng ta trở về đi, chúng ta về nhà.
Phương Thải Y ôm thi thể phụ thân, nguyên lực trào ra, chuẩn bị rời đi.
- Thải Y...
Lục Lâm Thiên nhìn Phương Thải Y, nhìn đôi mắt bi thống kia khiến cho hắn không biết nên nói gì.
- Chuyện cao hứng, vui vẻ nhất cả đời này của ta chính là gặp mặt được ngươi. Nếu như hiện tại để cho ta lựa chọn, chuyện cả đời này ta không muốn xảy ra nhất cũng chính là không muốn gặp mặt lại ngươi. Nhân sinh luôn bất đắc dĩ như vậy, đây là cũng số mệnh của ta, là lựa chọn của mình ta.
Nhìn Lục Lâm Thiên, Phương Thải Y khẽ mím bờ môi dính máu, có chút bi thương nói với Lục Lâm Thiên:
- Ta đi đây, ta muốn phụ thân ở lại trong Vạn Cổ thế giới, cả đời này của phụ thân ta đều vì Vạn Cổ thế giới, vì Thải Hồng cốc, đây cũng là số mạng của người.
Sưu.
Dứt lời, thân ảnh Phượng Thải Y nhảy lên, lưu quang bao phủ thân thể, thân thể giống như cầu vồng phóng về phía xa, dần dần biến mất trên không trung.
- Ài.
Lục Lâm Thiên khẽ than, ánh mắt nhìn chăm chú về phía xa, một lát mới dần dần thu hồi ánh mắt.
...
Trong màn đêm, vầng trăng sáng không ngừng chiếu rọi mặt đất, gió đêm nhè nhẹ thổi.
Non nửa Thiên Thủy thành lúc này đã trở thành một mảnh phế tích, dưới ánh trăng lúc này chỉ còn lại một số ít người vây xem còn đang rung động, bồi hồi. Hơn phân nửa đã rời đi.
Cơ hồ tất cả đệ tử Thiên Thủy môn đã bị đệ tử Phi Linh môn tiếp quản, không có ai dám phản kháng, trước mặt chấn nhϊếp tuyệt đối không có ai dám lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm.
Trong một đình viện, cấm chế được bố trí, Lục Lâm Thiên đi tới tầng thứ bảy Thiên Trụ giới.
- Tiểu tử ngươi từ khi nào có Vạn Thiên tạp Hồng cấp vậy?
Tam Kỳ lão nhân nhìn Lục Lâm Thiên, vẻ mặt nghi hoặc không thôi.
- Trước kia vô tình đạt được.
Lục Lâm Thiên khẽ mỉm cười nói.
- Chuyện tiểu tử ngươi không muốn nói thì không cần phải gượng ép như vậy, ta cũng lười hỏi rõ ngươi. Cái gì mà từ thế giới thổ dân tới, ta tin ngươi mới là lạ.
Lục Lâm Thiên không chút do dự nói, tham dự Vạn Thế quyết đấu, tiến vào trong Hỗn Độn thế giới, chuyện này đối với Lục Lâm Thiên mà nói có lực hấp dẫn cực lớn. Huống chi hắn còn phải đứng trước mặt Ma Linh yêu nữ một lần nữa, tự mình nói cho nàng biết cái gì gọi là tư cách.