- Lục Lâm Thiên, cho dù ngươi có nói như thế nào thì ngươi cũng tự tay gϊếŧ Pháp Vương, chuyện này rõ như ban ngày a.
Ô Hỏa tán nhân quát lên một tiếng với Lục Lâm Thiên, đây là chuyện rõ ràng như ban ngày, trên chiến đài, nhiều người đều tận mắt nhìn thấy, chuyện này căn bản không có cách nào nói dối.
Lục Lâm Thiên ngẩng đầu, yếu ớt nhìn qua Ô Hỏa tán nhân nói:
- Ô Hỏa lão nhi, con mẹ nó, đầu ngươi vô nước rồi sao? Ta và Pháp Vương khiêu chiến với nhau, trong lúc giao thủ khó tránh khỏi sai lầm, Pháp Vương chết chính là chuyện ngoài ý muốn. Ở trên Chiến đài Pháp Vương ngoài ý muốn mà vẫn lạc, chuyện này liên quan gì tới ta? Nói cho cùng cũng chỉ có thể trách thực lực hắn không đủ, đầu Ô gia các ngươi có mủ mà thôi.
- Tuyệt, tiểu tử này đã sắp xếp đường lui từ trước, tất cả đều được chối bỏ không còn một chút nào a.
Lục Lâm Thiên vừa mới nói xong, Nhâm Ngã Hành nhìn Lục Lâm Thiên, tinh mang trong mắt chớp động, không khỏi âm thầm vỗ tay tán thưởng.
Những lão nhân như Tịnh Kiếm Hoàng, Quỷ Cốc Hoàng giả lúc này cũng cảm thán nhìn Lục Lâm Thiên, nếu nói trước đó Lục Lâm Thiên này không sắp xếp trước mà nói, có đánh chết bọn họ cũng không tin, chuyện này vô cùng kín kẽ, không có một chút sơ hở nào.
Đúng như suy đoán của mọi người, trước đó Lục Lâm Thiên cũng muốn rời khỏi mật địa Thiên giới sớm một ít, về sau tất cả lại dựa vào tình huống mà hành động. Lần đầu tiên vì đánh chết người Chấp pháp đoàn mà bị trừng phạt tiến vào trong Thương Khung chiến trường, khi đó Lục Lâm Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng cho lúc này.
Vốn Lục Lâm Thiên cũng không phải là người lỗ mãng, kế hoạch này đã sắp xếp từ lâu, đương nhiên hiện tại chối bỏ không còn một chút quan hệ nào với hắn.
Đối với thế lực khác và Cổ tộc trong mật địa Thiên giới, Lục Lâm Thiên còn không muốn đắc tội, cho nên nếu không cần phải đắc tội thì Lục Lâm Thiên cũng không muốn làm vậy. Thứ nhất, hắn còn muốn lĩnh ngộ trong mật địa Thiên giới. Thứ hai, Phi Linh môn và người Linh Vũ thế giới cùng với người Vô Sắc thế giới cần có chỗ đặt chân, thứ ba, những năm gần đây Lục Lâm Thiên cũng coi như mình là một bộ phận của Thượng Thanh đại thiên thế giới.
Cho nên nếu như không cần Lục Lâm Thiên cũng không muốn rời khỏi Thượng Thanh Đại thiên thế giới.
Thái A nhìn sư phụ, đám người Vô Tướng nhìn qua Lục Lâm Thiên, dường như đã sớm quen như vậy rồi.
Thái A và đám người Vô Tướng hiểu rõ, sư phụ và Thiếu chủ của bọn hắn vừa có văn vừa có võ, không có gì mà không làm được.
Lục Linh nhìn Lục Lâm Thiên với con mắt khác, ánh mắt âm thầm biến đổi.
- Lục Lâm Thiên, ngươi...
Ô Hỏa tán nhân giận dữ, khuôn mặt vì nghẹn khuất mà đỏ bừng, Lục Lâm Thiên này không chút khách khí nào với hắn, cũng không đặt hắn vào trong mắt chút nào.
- Lục Lâm Thiên, ngươi gϊếŧ Pháp Vương ở trên Chiến đài sao? Chuyện đó ngươi có thể nói láo, thế nhưng chuyện ngươi đánh chết người được phong hào Chiến thần của Phượng Hoàng nhất tộc ta thì sao? Chính Phượng Viêm trưởng lão tận mắt nhìn thấy, Hộ thần đội tận mắt nhìn thấy, để xem ngươi nói thế nào.
Âm thanh lạnh lẽo của Hỏa Loan vang vọng, đây chính là sự thật mà Lục Lâm Thiên không có cách nào phủ nhận, đánh chết người có phong hào Chiến Thần, bất kể như thế nào, người trong mật địa Thiên giới cũng không thể mặc kệ, tội danh này không thể bao che được.
- Cái này...
Lời nói của Hỏa Loan lập tức khiến cho sắc mặt mọi người biến đổi, vô duyên vô cớ đánh chết người được phong hào Chiến Thần, đây quả thực không phải là chuyện bình thường, mà Hỏa Viêm lại tận mắt nhìn thấy, quả thực không có cách nào chối bỏ.
Từng ánh mắt lập tức nhìn về phía Lục Lâm Thiên, đánh chết người được phong hào Chiến Thần, chuyện này vô cùng lớn.
Phượng Dục kia chính là kỳ tài khó có được mà Phượng Hoàng nhất tộc những năm nay có được, lúc này lại bị Lục Lâm Thiên đánh chết. Phượng Hoàng nhất tộc sẽ không từ bỏ ý đồ, cho dù liều mạng cũng là chuyện có khả năng.
Mọi người đều hiểu rõ Phượng Hoàng nhất tộc này vô cùng khó dây vào, từ trình độ nào mà nói, Phượng Hoàng nhất tộc này so với Nhâm gia cùng Tịnh gia còn mạnh hơn, cho dù là một Cổ tộc ở trước mặt Phượng Hoàng nhất tộc cũng không dám quá mức.
Từng ánh mắt nhìn soi mói vào người, nhưng Lục Lâm Thiên vẫn bình thản, lạnh nhạt, hắn nhìn Hỏa Loan nói:
- Con gà mái, ngươi vừa mới nói gì? Ai tận mắt nhìn thấy ta gϊếŧ Phượng Dục gì đó? Ta không biết ai là Phượng Dục a, ngậm máu phun người.
- Tiểu tạp chủng, lần này ngươi không chối được đâu.
Hỏa Loan nổi trận lôi đình, lập tức nói với Phượng Viêm bên người:
- Phượng Viêm trưởng lão, đem chuyện ngươi nhìn thấy nói ra một lần.