Mọi người thấp giọng nghị luận, tiếng ồn ào hội tụ lại một chỗ.
Giữa không trung, Ba người Băng Nhu đứng đầu đội ngũ của Băng gia, Đường gia, Lôi gia vẫn đang khép hờ hai mắt dưỡng thần, thân hình lơ lửng trên không trung.
Sưu Sưu.
Bỗng nhiên hai con mắt khép hờ của ba người Băng Nhu, Lôi Tiểu Thiên, Đường Dần mở ra, tinh mang trong mắt mang theo khí tức cổ xưa từ từ thu liễm, ánh mắt nhìn chăm chú lên trên không trung.
Sưu Sưu.
Trên phía chân trời xa xa, có vô số tiếng xé gió vang vọng.
Đám người rậm rạp chằng chịt bốn phía Chiến đài lập tức bạo động, trên ngọn núi xa xa bốn phía Chiến đài, không ít khí tức chấn động.
Dưới ánh mắt của mọi người, trên không trung có mấy trăm đạo thân ảnh tựa như lưu quang lướt tới, lưu quang thu liễm, lập tức dừng lại trên không trung, đứng lơ lửng trước mặt đội ngũ của Băng gia, Đường gia, Lôi gia.
Đám người vừa mới xuất hiện chính là Mạc Kình Thiên, Lục Linh, Thái A, Nhâm Tiêu Diêu, Tịnh Vô Ngân, Vô Tướng, Vu Mã tam giới.
Lục Lâm Thiên dẫn đầu, nhìn chung quanh, trường bào màu xanh khẽ tung bay, khuôn mặt mỉm cười, bộ dáng nhẹ nhàng.
- Phía trước chính là Lục Lâm Thiên kia.
- Kia chính là Lục Lâm Thiên sao? Người lĩnh ngộ áo nghĩa kỳ lạ thứ năm và Chân lý Niết Bàn sao?
Bốn phía Chiến đài, vô số ánh mắt lập tức nhìn vào người Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên nhìn ba đạo thân ảnh cao ngất trước đội ngũ của Băng gia, Lôi gia, Đường gia, ba người vừa vặn cũng ngẩng đầu, từng ánh mắt nhìn thẳng về phía Lục Lâm Thiên.
Lập tức tám con mắt nhìn nhau, chỉ một thoáng, cả không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Bỗng nhiên, trong tám con mắt có bốn cỗ khí thế vô hình bắn ra, nhanh như thiểm điện va chạm vào nhau.
Oanh.
Cả phiến không trung này đột nhiên ru lên, tám con mắt nhìn nhau, trong chớp mắt này đều xuất hiện chiến ý cuồn cuộn, từng cỗ khí tức hùng hồn ở trong cơ thể lan tràn ra.
- Khí tức thật mạnh.
Sau lưng bốn người, đội ngũ sau lưng lập tức liên tiếp lui lại.
Lập tức trên không tủng này chỉ còn bốn người lơ lửng đạp không đứng lơ lửng, y phục trên thân bốn người bay phấp phới, không gian run rẩy, từng đạo gợn sóng trong không gian rung động rồi lan tràn ra.
- Bốn người này đã bắt đầu giao phong rồi sao?
- Khí tức thật mạnh, không ngờ lại có thể áp chế nguyên lực.
Bốn phía Chiến đài, vô số ánh mắt rung động, khí tức vô hình bực này lan tràn trên không trung khiến cho nguyên lực trong cơ thể bọn họ giống như muốn đình trệ.
Trên không trung, bỗng nhiên hư không phía trên bốn người rạn nứt, khe nứt gợn sóng lan tràn ra chung quanh. Ba cỗ gợn sóng trong không gian lập tức va chạm với gợn sóng từ trước người Lục Lâm Thiên lan tràn ra.
Ken két.
Bốn cỗ khí tức mang theo gợn sóng va chạm, cả không trung run lên, bốn cỗ khí tức kinh khủng lập tức lan tràn, khiến cho vô số ánh mắt chung quanh chiến đài run run.
- Ha ha ha ha.
Trên không trung, trường bào màu xanh trên người Lục Lâm Thiên bỗng nhiên run lên, khí tức vô hình quét ngang, hai tay huy động, thân hình giống như đại bàng vỗ cánh phá không đáp xuống Chiến đài phía dưới.
Đặt chân lên Chiến đài, Lục Lâm Thiên thu hai tay lại rồi chắp tay đứng. Quanh thân có khí tức vô hình cuồn cuộn, hắn ngẩng đầu nhìn lên ba người trên không trung, tinh mang bắn ra, khí thế bá đạo và chiến ý ngập trời bắn ra.
Tiếng cười vừa dứt, khí tức lan tràn, cả không trung hoàn toàn yên tĩnh, Lục Lâm Thiên nhìn ba người trên không trung, hét lớn:
- Ai tới trước? Hoặc là ba người các ngươi cùng tới đi.
Tiếng quát quanh quẩn, ánh mắt đám người bốn phía Chiến đài nhảy lên, Lục Lâm Thiên này không ngờ lại cuồng ngạo tới cực điểm, không đem ba người trẻ tuổi có thực lực đỉnh phong trong đám người đồng lứa của Cổ tộc vào trong mắt, để cho ba người cùng tiến lên, đây chính là hành động không chút khách khí a.
- Lục Lâm Thiên, chớ có lớn lối.
Tiếng quát khẽ vang lên, trên không trung, một đạo thân ảnh mềm mại lập tức đáp xuống Chiến đài, người mặc bộ váy dài màu xanh trắng, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt như tranh vẽ, chính là một nữ nhân tuyệt sắc. Trong dôi mắt trong sáng mà tĩnh lặng kia lúc này cũng có chiến ý trào ra, nàng nhìn Lục Lâm Thiên, bờ môi son khẽ mở rồi nói:
- Băng gia - Băng Nhu, thứ bảy Thiên bảng, ra tay đi.
Lục Lâm Thiên nhìn Băng Nhu, vẫn đứng chắp tay, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Ta chưa bao giờ ra tay với nữ nhân trước, Băng Nhu cô nương, mời cô nương ra tay trước.
- Trong tu luyện giả chúng ta mà nói, giữa nam nữ không có bất kỳ khác nhau. Xem thường nữ nhân không phải là một chuyện tốt.
Băng Nhu nghe vậy ánh mắt khẽ đảo, chiến ý với hàn ý trong đôi mắt giống như trăng sáng tràn ra.
Lục Lâm Thiên cười cười, nói:
- Ta chưa từng xem thường nữ nhân, tôn trọng mà thôi. Bất kể như thế nào nam nhân cũng nên có một chút phong độ.