- Ngọc giản tin tức của Ám đường so với ngọc giản tin tức trong đại điện không giống, có lẽ là từ Lục Soái, từ trước đó ta đã lo lắng việc này có thể xảy ra, cho nên ta chỉ cần liếc là có thể cảm giác được.
Đông Quan Trạch cười khổ, khuôn mặt vẫn vui vẻ.
Lục Kinh Vân lại nói:
- Ngươi có thời gian, ngươi có cơ hội, vì sao ngươi lại không trốn?
- Trốn sao?
Đông Quan Trạch lắc đầu nói:
- Ta có thể trốn đi đâu chứ? Sau lưng có Đông Quan gia, có thế giới của ta, ta còn có Linh Hỏa quân đoàn, ta trốn cũng vô dụng.
- Sớm biết có hiện tại vì sao lúc trước lại làm như vậy? Nếu như là chuyện khác, xem xét những công lao mà ngươi lập vì Lục gia quân trong những năm này, ta cũng có thể tha cho ngươi, thế nhưng ngươi không nên cấu kết với Thiên La minh hại phụ thân ta. Cho nên ta không tha cho ngươi được.
Lục Kinh Vân nhìn Đông Quan Trạch nói.
- Đa tạ Thiếu soái còn nhớ tới ta, sớm biết hiện tại cần gì lúc trước phải làm như vậy, ha haha....
Đông Quan Trạch nói xong, lập tức cười ha hả nói:
- Thực không dám dấu Thiếu soái, Đông Quan Trạch ta hiện tại không hối hận, cho dù một chút cũng không.
- Ta cũng muốn xem xem một chút.
Thân hình cao ngất của Lục Kinh Vân tiến lên hai bước, đứng chắp tay.
- Thứ hiện tại ta hối hận là đã đưa Đông Quan gia và Linh Hỏa quân đoàn tới tình trạng như vậy. Nếu như lúc trước không làm như vậy, ta có thể đưa Đông Quan gia và Linh Hỏa quân đoàn tới một độ cao mới.
Đông Quan Trạch nói xong, mở miệng liếʍ vết máu ở khóe miệng mình, ngừng một lát rồi nhìn Lục Kinh Vân nói:
- Thế nhưng hiện tại ta lại không hối hận, tuy rằng là mâu thuẫn, thế nhưng trong lòng ta quả thực lại mâu thuẫn như vậy, Thiếu soái, ngươi đã từng có nữ nhân nào trong lòng chưa?
- Có nữ nhân nào trong lòng sao?
Hai mắt Lục Kinh Vân khẽ đảo, trong đầu không khỏi nhớ tới từng nữ tử đã làm bạn bên cạnh mình.
- Thiếu soái ta hối hận, cũng không hối hận. Người khác đều cho rằng ta chung tình với Mộ Linh Lạc, kỳ thực không phải vậy, làm như vậy sẽ khiến cho người ta không liên tưởng tới quan hệ của ta với Phượng Hoàng nhất tộc mà thôi. Người ta chung tình chính là Dạ Phượng Hoàng, kể tử lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã biết rõ ta sinh ra vì nàng, cũng có thể chết vì nàng.
Ngẩng đầu nhìn Lục Kinh Vân, Đông Quan Trạch cười nói:
- Có phải ngươi thấy ta ngốc đúng không?
- Ta không có cách nào phán xét chuyện này của ngươi, bởi vì ta không phải ngươi. Ta thấy, nếu như vì nữ tử trong lòng ta, ta cũng sẽ cam tâm làm tất cả, cho dù giao ra cả tính mạng của mình cũng can tâm tình nguyện.
Lục Kinh Vân nhìn Đông Quan Trạch, nói:
- Bất quá ta khác ngươi, ta sẽ không bị người ta lợi dụng.
- Thiếu soái, đó là bởi vì ngươi còn chưa đạt tới tình trạng si tình như ta.
Đông Quan Trạch lắc lắc đầu nói.
Lục Kinh Vân nhìn qua Đông Quan Trạch nói:
- Thật sao, vậy ta cũng muốn biết, nữ tử của Phượng Hoàng nhất tộc kia có si vì ngươi giống như ngươi si vì nàng ta hay không?
- Cái này.... Ha ha hah....
Đông Quan Trạch nghe vậy lập tức sững sờ, âm thầm đau thương, lại lập tức cười ha hả, tuy rằng cười thế nhưng lại có thể thấy được nụ cười của hắn đắng chát.
Tiếng cười vừa dứt, Đông Quan Trạch nhìn Lục Kinh Vân nói:
- Thiếu soái, nể mặt ta những năm này lập nhiều công lao cho Lục gia quân, Đông Quan Trạch ta cầu xin Thiếu soái một chuyện được không?
- Nếu không phải những năm này ngươi vì Lục gia quân lập nhiều công lao, ta sẽ không phải tới tận đây. Thứ nhất ta không muốn làm ảnh hưởng tới quân tâm, thứ hai ngươi cũng vì Lục gia quân mà lập không ít công lao, cho nên ta muốn phái đoàn trưởng Linh Hỏa quân đoàn đi thể hiện một chút. Ra đi tôn nghiêm một chút.
- Đa tạ Thiếu soái.
Nghe vậy Đông Quan Trạch ôm quyền cúi người thi lễ thật sâu, nhìn qua Lục Kinh Vân nói tiếp:
- Ta còn cầu Thiếu soái một chuyện, chuyện ta và Phượng Hoàng nhất tộc bán đứng Lục soái và Linh Hỏa quân đoàn chỉ có mình ta biết rõ. Ta hy vọng Thiếu soái có thể giữ lại Linh Hỏa quân đoàn. Đông Quan gia ta cũng không liên quan tới việc này, hy vọng Thiếu soái tha cho Đông Quan gia ta.
Lục Kinh Vân nghe vậy, đôi mắt đen nhánh khẽ đổi, lập tức gật đầu nói:
- Được, ta đồng ý với ngươi.
Đông Quan Trạch nghe Lục Kinh Vân nói vậy, khuôn mặt mỉm cười, nói:
- Có những lời này của Thiếu soái ta yên tâm rồi.
Phanh.
Dứt lời, trong lòng bàn tay của Đông Quan Trạch đột nhiên có linh hồn lực mênh mông cuồn cuộn tuôn ra, lập tức dùng một chưởng hung hăng đập vào đỉnh đầu mình, miệng phát ra những âm thanh cuối cùng trong cuộc đời mình: