- Dật đại ca, Lục Lâm Thiên này muốn đồng thời khiêu chiến ba người đại ca. Dựa theo quy củ, đại ca có thể mặc kệ, tên kia dựa vào thân phận Chân lý Niết Bàn, cho rằng mình vô địch thiên hạ, không biết bản thân mình có bao nhiêu cân nặng.
Một thanh niên tức giận, bất bình nói với nam tử mặc cẩm bào.
- Chuyện gì tới sẽ tới.
Nam tử mặc cẩm bào đứng chắp tay, thân hình đi về phía trước một bước nhỏ, vươn tay hái đóa hoa màu trắng vào trong tay, lại hít hà mùi hương một lát rồi nói tiếp:
- Thơm quá, chỉ tiếc hoa không thể tồn tại quá lâu, coi như là Thiên Sơn Tuyết Mai của ta cũng chỉ có thể tồn tại nửa năm, dù sao cũng sẽ có một ngày héo rũ.
Dứt lời, nam tử mặc cẩm bào quay đầu nhìn đám thanh niên nam nữ sau lưng, nói:
- Bên Du Du có truyền ra tin tức gì không?
Nghe vậy thanh niên vừa mới mở miệng tiếp tục nói:
- Còn chưa có tin tức cả, không biết có đồng ý hay không? Có lẽ nàng đang bế quan cũng không nhất định. Ta thấy có lẽ nàng không để ý tới Lục Lâm Thiên kia.
- Như thế cũng tốt, nàng không tham dự là tốt nhất. Có một chút chuyện không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn. Phong Bá Nam không nhất định có thể chống đỡ được Lục Lâm Thiên kia. Ta phải đi, có một chút chuyện không thể để cho nó bị một chút ảnh hưởng nào. Dù ta không ích kỷ, thế nhưng cũng không thể để cho hắn đi qua trước mặt ta.
Nam tử cẩm bào nói xong, bông hoa màu trắng trong tay hắn từ từ rơi xuống.
...
Trong mật địa Thiên giới, tại một dãy núi danh ngắt liên miên tựa như sóng biển phập phồng, to lớn, hùng vĩ mà tráng lệ.
Ngọn núi mênh mông, nhìn từ phía xa giống như được một tấm lụa mỏng bao phủ, lờ mờ, mờ ảo trong mây mù, nhìn qua như gần như xa, giống như những nét vẽ mờ ở phía chân trời.
Mãi tới Hoàng hôn, trên dãy núi này đều bị phủ một màu đỏ thẫm.
Trên ngọn núi hùng vĩ có một đạo thân ảnh xinh đẹp xuất hiện.
Đây là một nữ tử tuyệt mỹ, trên người mặc y phục màu trắng, ánh nắng chiều cùng với gió đảo qua khiến cho bộ váy trên người khẽ tung bay, lẳng lặng đứng một chỗ, không gian chung quanh như ẩn như hiện có chút chấn động.
- Du Du tỷ, muội biết ngay tỷ ở đây mà.
Âm thanh thanh thúy vang lên, thân ảnh xinh đẹp của Đường Tiểu TIểu lướt lêи đỉиɦ núi rồi đứng sau lưng nữ tử áo trắng, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ vui vẻ và rung động, khí chất cao quý.
- Tiểu Tiểu, sao muội lại tới đây?
Nữ tử áo trắng nghe vậy lập tức từ từ quay người lại, hai hàng lông mi thon dài như vẽ, hai mắt lập lòe như sao, môi son khẽ mở, không dày không mỏng, hơi con lên trên, khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác cao quý không dám khinh nhờn. Khí chất của nàng khiến cho Đường Tiểu Tiểu đứng trước mặt nàng lập tức ảm đạm thất sắc.
- Tỷ còn chưa đồng ý với muội, muội tự nhiên không thể chạy đi về a. Muội đã đồng ý với Lục Lâm Thiên, nếu như không làm được thì muội làm sao không biết xấu hổ đi gặp hắn cơ chứ.
Đường Tiểu Tiểu nhìn cánh tay nữ tử áo trắng, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, khuôn mặt nhìn qua điềm đạm đáng yêu, khiến cho người ta thương tiếc.
- Muội đó...
Nữ tử áo trắng nhìn qua Đường Tiểu Tiểu, khuôn mặt thoát tục, cao quý mà thánh khiết, không mang theo một chút khói lửa nhân gian nào, giống như là đáng lẽ không tồn tại trên đời này. đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Đường Tiểu Tiểu tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, lập tức hỏi:
- Hoàng Dật có ứng chiến không?
- Muội vừa nhận được tin tức, Hoàng Dật đã phái người truyền lời ra, nói lúc đó hắn sẽ ứng chiến trên Chiến đài.
Đường Tiểu Tiểu nhìn qua nữ tử mặc áo bào trắng rồi gật đầu.
- Lục Lâm Thiên...
Nữ tử áo trắng thì thào nói, dường như nhớ tới cái gì đó, trong đôi mắt trong vắt, thanh tịnh như hồ nước hiện lên vẻ rung động, ánh mắt lập tức mơ mơ hồ hồ, một lát sau nàng mới nói với Đường Tiểu Tiểu:
- Tiểu Tiểu, đã như vậy muội trở về nói cho Lục Lâm Thiên kia biết. Đến lúc đó ta sẽ đi, nếu như hắn có bản lĩnh thắng đại ca ta và Hoàng Dật, vậy thì ta sẽ ra tay. Nếu như hắn không có bổn sự đó, vậy thì sau này cũng đừng tới quấy rầy ta. Không lâu sau chúng ta sẽ phải tiến vào trong Thương Khung chiến trường, vì Thượng Thanh thế giới, đến lúc đo ta sẽ bế quan cho tới khi tiến vào trong Thương Khung chiến trường.
- Muội biết rồi, đa tạ Du Du tỷ.
Đường Tiểu Tiểu lập tức gật đầu, đôi mắt xinh đẹp tiếp tục nhìn vào người nữ tử áo trắng, muốn nói lại thôi.
Đôi mắt thanh tịnh, tĩnh lặng của nữ tử áo trắng nhìn qua Đường Tiểu Tiểu, nàng khẽ mỉm cười, bờ môi son khẽ mở, nói:
- Tiểu tiểu, có lời gì cứ nói, ở trước mặt ta từ lúc nào muội đã câu nệ như vậy?
Đường Tiểu Tiểu do dự một chút rồi mới nói với nữ tử áo trắng: