- Phượng Vũ đại ca, hắn chính là Lục Lâm Thiên.
Trong đám thanh niên nam tử vừa mới lui về phía sau, một thanh niên mặc hoa phục tu vi TUyên Cổ cảnh cao giai đỉnh phong tiến lên, hai mắt có chút e ngại nhìn qua Lục Lâm Thiên, lập tức yếu ớt nói với Phượng Vũ.
- Lục Lâm Thiên?
Ba chữ Lục Lâm Thiên lập tức khiến cho khuôn mặt Phượng Vũ co lại, hai mắt run lên nhìn thẳng về phía Lục Lâm Thiên. Không nhịn được mà hít sâu một hơi, cố gắng ngăn chặn sự khϊếp sợ trong lòng, ánh mắt đại biến không ít.
Đối với người ở đây mà nói, ba chữ Lục Lâm Thiên không có ai chưa từng nghe nói qua.
- Ngươi không tới từ Nguyệt Hoàng thế giới, nể mặt Diễm HOàng điện chủ, lần này không có mắt ta sẽ không truy cứu, nhưng mà nhớ kỹ, không có lần thứ hai.
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt liếc qua Phượng Vũ, lập tức quay đầu nói với Dương Quá và Tiểu Long sau lưng:
- Đại ca, Tiểu Long, chúng ta đi thôi.
Dương Quá, Tiểu Long gật đầu, bốn người lập tức nghênh ngang rời đi.
Từng ánh mắt nhìn bóng lưng bốn người nghênh ngang rời đi, không có bất kỳ ai dám nói gì. Một chiêu đánh chết Hóa Hồng cảnh sơ giai, ở đây không có ai dám động vào.
Phượng Vũ cũng không dám, hắn cắn chặt răng, khuôn mặt co rúm, hàn ý trong mắt bắn ra, nhưng lại không có biện pháp nào khác.
Nhìn Tra Thiên Minh bị đánh chết cách đó không xa, Phượng Vũ hiểu rõ, bản thân mình tuy rằng là Nhị Nguyên Hóa Hồng, thế nhưng một chiêu đánh chết Tra Thiên Minh như vậy, hắn tự nhận không có cách nào làm gọn gàng như thế được.
Cho nên Phượng Vũ biết rõ hắn không trêu vào được Lục Lâm Thiên kia. Huống chi ba người sau lưng Lục Lâm Thiên này, nữ nhân kia còn tốt. Nhưng mà thanh niên áo xám tóc đen và thanh niên mặc áo bào màu vàng kia, khí tức của hai người này hắn cũng không có cách nào dò xét ra được. Nhưng mà hắn có thể cảm giác được hai người này không dễ trêu.
Đi dạo một phen, khi bốn người Lục Lâm Thiên, Tiểu Long, Dương Quá, Long Yên công chúa tìm được nơi đặt chân thì đã tới hoàng hôn.
Bốn người cũng đã dò xét được chút tin tức, ngày mai chính là ngày đại hội tranh đoạt Hồng Hoang diễn ra ở trong phòng đấu giá của một thương hội trong hắc thị.
Người tham gia đại hội tranh đoạt Hồng Hoang cũng không ít, hơn một ngàn Đại thế giới của Thương Khung minh, cũng không phải mỗi một đại thế giới đều giống như Lục Lâm Thiên và Tiểu Long, một đại thế giới đều tới một người.
Đại thế giới bình thường sẽ tới hai hoặc ba người. Có đại thế giới phô trương hơn chút sẽ mang tới hơn mười người cũng không nhất định. Bởi vậy mỗi một lần nhân số tham dự đại hội tranh đoạt Hồng Hoang đều tăng lên. Ước chừng hơn vạn, bởi vậy nơi bình thường căn bản không có cách nào chứa được.
Đại hội tranh đoạt Hồng Hoang cũng không thể nào tổ chức trên quảng trường. Người tới đều là đại biểu đỉnh tiêm trong đám người cùng thế hệ, cũng không phải chỉ đại biểu mỗi Cổ tộc. Mỗi một người đều là tồn tại đỉnh phong trong thiên địa. Tự nhiên đều có một ít ngạo khí. Dù thế nào cũng không tham dự đại hội tranh đoạt Hồng Hoang diễn ra trên quảng trường.
Bốn người Lục Lâm Thiên tìm được một khách điếm yên tĩnh, giá cả tuy rằng đắt, thế nhưng bốn người bao trọn một tầng, tránh cho người khác quấy rầy.
Về phần muốn bao cả khách điếm là chuyện không thể nào. Hiện tại tất cả khách điếm trên Mẫn Tinh đại lục đều kín hết người. Bốn người Lục Lâm Thiên có thể thuê hẳn một tầng là bởi vì bọn hắn vừa uy bức vừa lợi dụ.
Ánh trời chiều như máu chiếu vào không ít kiến trúc cổ xưa, liên miên.
Lục Lâm Thiên tiến vào trong phòng, ngồi khoanh chân, trong đầu lại đang nghĩ tới chuyện Hồng Hoang điện.
Một tòa Hồng Hoang điện lúc đó tối đa chỉ chứa được chín mươi chín người, quả thực có chút ít ỏi. Chín mươi chín danh ngạc, còn phải phân cho một ít Đại thế giới có Hồng Hoang lệnh một ít danh ngạch. Đến lúc đó đã ít lại càng ít. Linh Vũ thế giới tăng thêm người của Thượng Thanh thế giới, Lục Lâm Thiên tính đi tính lại cho dù nhiều hơn nữa cũng không đủ.
May mà quy tắc tranh đoạt Hồng Hoang điện cũng không có quy định một đại thế giới chỉ có được một tòa. Chỉ cần có thực lực tranh đoạt. Có thể tranh đoạt bao nhiêu cũng được.