- Không biết trời cao đất rộng, ta cũng muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì.
Ánh mắt Hồng Mộc lão quái tràn ngập hàn ý, thân hình run run, khuôn mặt âm trầm và xấu hổ, chỉ là cũng lập tức thở phì phò rời khỏi đại điện. Bị một tiểu bối chỉ vào mặt xỉ nhục như vậy, thời điểm này hắn có không muốn ra tay cũng không được.
Thân là Thất Nguyên tiểu viên mãn, Hồng Mộc lão quái biết rõ Lục Lâm Thiên bất phàm, còn có Bán thánh khí như Tử Lôi Huyền đỉnh trên người. Nhưng mà hắn cũng không phải là Thất Nguyên tiểu viên mãn bình thường bên ngoài. Cho nên lúc này, dưới tình huống này hắn không thể không giáo huấn Lục Lâm Thiên này một chút. Nếu không sau này hắn không dám xuất hiện, làm sao dám gặp người khác cơ chứ.
Hơn trăm người bên người Hồng Mộc lão quái nhìn nhau, dưới sự dẫn dắt của Phượng Thanh Hồng Tôn lập tức theo đuôi rời đi.
Đám người Phong Khô trưởng lão, Nhược Vân cung chủ, Xích Nguyện trưởng lão, Huyền Thụy Hồng Tôn cũng nhíu mày, sau đó lập tức theo đuôi đi ra.
- Lục Lâm Thiên chiến Hồng Mộc lão quái, không biết là ai thắng ai thua.
- Có náo nhiệt xem rồi...
Trong đại điện, trong chúng cường giả cũng có không ít người nhanh nhẹn và thích xem náo nhiệt. Huống chi lúc này hai người giao thủ đều không tầm thường. Một nhóm lớn cường giả không nhịn được mà theo đuôi ra xem náo nhiệt.
- Ha ha, có ý tứ, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt đi.
Trong lúc đại điện rối loạn, trong đám người có một lão giả khuôn mặt thoạt nhìn có chút già nua vui vẻ nói, vừa rồi tất cả mọi thứ trong đại điện với hắn dường như đều không có liên quan vậy.
Bên người lão giả già nua này còn có một đại hán trung niên thân hình vạm vỡ, trên cổ còn khắc phù văn thần bí giống như hình xăm. Đại hán trung niên này nghe vậy mỉm cười nói:
- Áo nghĩa kỳ lạ thứ năm quả nhiên bất phàm, Ngũ Nguyên Hóa Hồng đối đầu với Thất Nguyên Hóa Hồng, quả thực có ý tứ.
- Hai lão gia hỏa Phong Hành và Băng Thiên kia không ngờ lại nhịn được. Đoán chừng trong lòng bọn họ có lòng tin với Lục Lâm Thiên a.
Lão giả có vẻ mặt khí khái hào hùng, thế nhưng thoạt nhìn cực kỳ già nua lên tiếng.
Lão giả này nói xong, không gian thậm chí không có xuất hiện bất kỳ chấn động nào, tất cả giống như vô thanh vô tức, chỉ là mấy người này đã biến mất tại chỗ.
Trên không trung yên tĩnh, hai đạo lưu quang từ trong đường hầm không gian nhảy ra rồi xẹt qua phía chân trời, lập tức ngừng lại trong tầng trời thấp.
Một già một trẻ, người trẻ tuổi có dáng người tuyệt mỹ, mắt như sóng biển, mái tóc giống như mây đen nhẹ nhàng buộc ở sau đầu khí chất toàn thân cao ngạo.
Bên cạnh nữ tử này là một mỹ phụ nhân chừng hơn bốn mươi tuổi, gần năm mươi tuổi, trên người mặc một bộ váy màu trắng, có thêu đồ án hoa lan, nhìn qua vô cùng trang nhã. Khí chất cao quý mà ung dung, mái tóc búi lại, thân hình tản mát ra một loại linh khí chấn động.
- Sư phụ, đây là Thượng Thanh thế giới.
Mỹ phụ nhân cao quý nhìn nữ tử cao ngạo, trong mắt hiện lên vẻ yêu thương, nói:
- Nhưng mà Hồng Hoang điện con nhất định phải đi, đối với con có chỗ tốt lớn lao. Đặc biệt là tòa Hồng Hoang điện đầu tiên, con đi vào đó tự nhiên không thành vấn đề. Tòa Hồng Hoang điện thứ nhất này đối với con mà nói, hiệu quả càng tốt hơn.
Ngoài đại điện, trên quảng trường bao la, vô số thân ảnh rậm rạp lập tức từ trong đại điện đi ra, khiến cho vô số thanh niên nam nữ mặc khải giáp trên quảng trường có chút kinh ngạc. Vô số thân ảnh từ trong đại điện bước ra, từng ánh mắt đều nhìn lên trên không trung.
Trên không trung, lúc này Hồng Mộc lão quái nhìn Lục Lâm Thiên trước mắt, trên khuôn mặt tái nhợt, hàn ý trong mắt bắn đầu khởi động, âm thanh âm trầm vang vọng, nói:
- Lục Lâm Thiên, lão phu có thể cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Chỉ cần nói một lời xin lỗi với lão phu, lại đưa cho ta mấy danh ngạch Hồng Hoang điện, lão phu sẽ cho qua chuyện này. Nếu như không nguyện ý, vậy thì hôm nay đừng trách lão phu không khách khí với ngươi. Dù sao ta cũng phải giáo huấn hậu bối hung hăng càn quấy nhà ngươi một chút. Để cho ngươi biết rõ thế nào là kính trên.