Nghe lời Lục Lâm Thiên nói, sắc mặt Thương Cổ bỗng nhiên kinh biến, tựa hồ như lúc này mới ý thức được mình đang trong Hỗn Độn Thiên thế giới. Từ Viễn Cổ đến nay, trên trời dưới đất có nơi nào mà hắn không dám đi. Tăng thêm vẫn cho rằng chủ hồn anh của Lục Lâm Thiên bị Thần Linh Thánh Vương đánh trọng thương căn bản không thể nào thức tỉnh, bởi vậy nhất thời không nghĩ đến vấn đế này. Thân là tồn tại đỉnh phong nhất trong Thiên Địa này, thân là Hỗn Độn Thế Giới chi chủ, hắn càng thêm rõ ràng ở trong thế giới người khác đại biểu cho điều gì.
Nếu là trong Hỗn Độn Thế Giới bình thường, Thương Cổ biết rõ những Hỗn Độn Thế Giới chi chủ khác tuy rằng có thể chà đạp hắn, nhưng không cách nào diệt sát hắn, cho nên hắn cũng không sợ. Nhưng Hỗn Độn Thiên thế giới có thể nói là đứng đầu toàn bộ Hỗn Độn Thế Giới, ngay cả Hỗn Độn Địa thế giới và Hỗn Độn Nhân thế giới cũng phải bị áp chế một chút. Những Hỗn Độn Thế Giới chi chủ ở nơi nào cũng khó có thể vẫn lạc, nhưng duy chỉ có ở trong Hỗn Độn Thiên thế giới là có nguy cơ này, thậm chí ngay cả cơ hội trọng sinh cũng không có.
- Không xong, chủ hồn anh kẻ này thức tỉnh, đã có thể vận dụng Hỗn Độn Thiên thế giới chi lực rồi.
Thương Cổ lúc này rốt cũng đã ý thức được vấn đề đáng sợ này, chỉ một thoáng đã cấp tốc bạo lui như thấy quỷ, cũng không dám dừng lại thêm nữa.
Đây là trong Hỗn Độn Thiên thế giới, hắn căn bản không dám dừng lại chỗ này. Đây là nơi duy nhất trong Thiên Địa này khiến đường đường một Hỗn Độn Thế Giới chi chủ như hắn phải chạy trối chết.
- Đánh huynh đệ ta, phạm Linh Vũ thế giới ta, vậy thì lưu mạng lại đi.
Mắt thấy thân ảnh Thương Cổ bỏ chạy, Lục Lâm Thiên không nhanh không chậm, ngay khi tiếng nói truyền ra, bàn tay đã trảo ra một cái trước người. Theo trảo ấn lướt đi, năng lượng cả phiến Thiên Địa này lập tức sôi trào, trảo ấn hóa thành một không gian thủ ấn khổng lồ, dung qua không gian, xuyên thủng gồng cùm thời không, cuối cùng lặng yên không một tiếng động lao tới Thương Cổ.
Ngay khi Lục Lâm Thiên vừa dứt lời cuối cùng, không gian thủ ấn khổng lồ vô hình kia cũng đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Thương Cổ.
Không gian thủ ấn khổng lồ kia khiến sâu trong linh hồn Thương Cổ cũng lan tràn ra một cỗ cảm giác cực độ nguy hiểm, từng đạo thủ ấn huyền ảo ngưng kết, lập tức từng đạo thủ ấn huyền ảo ngưng kết, từng tiếng chân ngôn bay ra:
- Úm! Ma! Ni! Bá! Mễ! Hồng!
Tổng cộng Lục Tự Chân Ngôn, khi Thương Cổ ngưng kết ra thủ ấn cuối cùng, trời xanh cũng phải rung chuyển, Thiên Uy cuồn cuộn, năng lượng mênh mông cuồn cuộn hội tụ ở quanh thân Thương Cổ. Trong cơ thể Thương Cổ, một hào quang quang ấn chữ "Vạn" tương liên, lập tức hóa thành một màn hào quang chữ "Vạn" bao phủ quanh thân hắn.
- Ở trong thế giới của ta, cho dù ngươi là Hỗn Độn Thế Giới chi chủ cũng con sâu cái kiến mà thôi!
Không gian thủ ấn khổng lồ kia vô thanh vô tức rơi vào trên màn hào quang chữ vạn của Thương Cổ, trong lòng bàn tay to lớn cũng có một đạo hào quang chữ vạn bắt đầu khởi động, trong lúc mơ hồ trong hào quang có Cửu Tự Chân Ngôn Linh" "Phiêu" "Thống" "Hiệp" "Giải" "Tâm" "Liệt" "Tề" "Thiện’ lướt đi, sau đó tràn vào trong màn hào quang bao quanh người Thương Cổ.
Một sát na này, trong không gian thủ ấn khổng lồ kia lại có lực lượng ngập trời tràn ra, khiến Thiên Địa vặn vẹo, thanh thế khiến trời xanh cũng phải rung động kịch liệt
"Bành! "
Lực lượng ngập trời cuốn khắp, màn hào quang chữ vạn do Thương Cổ ngưng tụ chỉ chống được nháy mắt sau đó liền trầm đυ.c nổ tung, sau đó thân hình hắn cũng bị không gian thủ ấn vô hình kia nắm trong tay, như chó chết không cách nào nhúc nhích.
Trong sát na này, từ sâu trong linh hồn Thương Cổ tràn ngập sự sợ hãi, vô số năm qua, từ cổ chí kim cho tới nay hắn chưa từng bao giơ sợ hãi như hiện tại.
Giờ phút này, vô số sinh linh trong Linh Vũ thế giới đều chăm chú nhìn vào hư ảnh nam tử mặc áo bào xanh trên không trung kia, con mắt rưng rưng, ánh mắt bắt đầu nóng lên.
Giữa không trung, vô số cường giả không tự chủ được mà nhìn về phía nam tử mặc áo bào xanh hư ảo kia, ánh mắt rung động, kích động.
Mà ngay cả chỗ sâu trong trời xanh, cũng có mấy đạo khí tức mịt mờ bỗng nhiên phóng xuống, sau đó rơi vào trên hư ảnh nam tử mặc áo bào xanh trên không trung kia.
Trên bầu trời, nam tử mặc áo bào xanh có chút hư ảo vươn tay, một đạo thủ ấn giống như vô hình trong không gian nắm Thương Cổ giống như chó chết vào trong tay, ánh mắt quét qua trời cao, sát ý trong mắt ngập tràn:
- Chết.
Một chữ chết từ trong miệng hắn phun ra, âm thanh vang vọng mà có lực, năm ngón tay Lục Lâm Thiên hướng về phía xa khẽ bóp một cái. Pháp tắc trong phiến thiên địa này lập tức chấn động, lực lượng kinh khủng lập tức lan tràn ra. khí tức tử vong tràn ngập trong lòng Thương Cổ, ngay sau đó không gian chung quanh trở nên vặn vẹo, cuối cùng nổ tung.
Ken két.