Truyện Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full) : chương 1207: ôm cây đợi thỏ.
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
-
Lâm Tiếu không phải cô nương
Chương 1207: Ôm Cây Đợi Thỏ.
Ở chỗ cuối của hẻm núi, một đạo hồng quang lóe lên. Dương Khai đang tiến hành rèn luyện Không Gian Nhận, nhưng lập tức có cảm ứng. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Lại là một viên Lưu Viêm Phi Hỏa! Giống y như tình hình mà hắn nhìn thấy vào ba ngày trước, Lưu Viêm Phi Hỏa đang từ cuối chỗ hẻm núi bay tới với tốc độ cực nhanh. Sau khi Dương Khai phát hiện ra nó, thì nó đã bay vào trong vòng phong tỏa của không gian quái dị kia. Tốc độ nhanh một cách biến thái ấy trở nên chậm đi trong khoảnh khắc. Lưu Viêm Phi Hỏa với một loại tốc độ quỷ dị, chậm rãi bay qua không gian mười mấy trượng này.
Có kinh nghiệm của mấy ngày trước đó, Dương Khai lập tức hành động, một mặt gian khổ di động thân thể, một mặt phán đoán vị trí mà Lưu Viêm Phi Hỏa sẽ bay qua. Lần này vận khí dường như không tốt lắm. Lưu Viêm Phi Hỏa vừa xuất hiện này bay qua một chỗ cách hắn ba thước. Dương Khai buộc phải chạy tới cái vị trí đó trước khi nó bay qua, mới có hy vọng bắt được nó. Mặc dù Dương Khai đã quen thuộc với phiến không gian quỷ dị cô đọng sềnh sệch này, đối với việc vận dụng lực lượng không gian cũng dần dần thuận buồm xuôi gió, nhưng nếu muốn hành động ở chỗ này vẫn còn vô cùng gian khổ.
Chờ cho hắn vất vả lắm mới đến gần vị trí đã định kia, thì Lưu Viêm Phi Hỏa đã một lần nữa bay đi mất. Dương Khai nhíu mày, nhìn bảo vật mà mình bỏ lỡ lần thứ ba này, trên mặt như có điều suy nghĩ. Theo cách nói của Ngụy Cổ Xương trước đó, loại Lưu Viêm Phi Hỏa này cực kỳ trân quý, và cũng cực kỳ ít ỏi ở trong Lưu Viêm Sa Địa. Rất nhiều người đi vào trong này thậm chí không có cơ duyên gặp phải. Thực tế quả thật như vậy. Dương Khai khi đi ở trong khu cực nóng tại tầng thứ nhất, chỉ nhờ cơ duyên xảo hợp mới nhìn thấy một lần mà thôi. Nếu không phải thần thức của hắn đủ mạnh, chỉ sợ Lưu Viêm Phi Hỏa bay qua bên cạnh mà hắn cũng không thể nhận ra. Nhưng lời của Ngụy Cổ Xương chỉ nhằm vào tầng thứ nhất mà thôi! Giờ đây Dương Khai đang ở vị trí khu cực nóng của tầng thứ ba. Ở nơi này, Lưu Viêm Phi Hỏa có khi nào sẽ nhiều hơn một chút không? Hay là 2 viên Lưu Viêm Phi Hỏa mà hắn đã gặp này là cùng một viên? Có khi nào lộ tuyến phi hành của nó có cố định hay không? Nếu như là cùng một viên, thì lộ tuyến phi hành của nó rất có thể là cố định. Nếu không tại sao chờ tới ba ngày Dương Khai mới lần nữa gặp lại nó?
Chờ liên tiếp mấy ngày sau, không còn có Lưu Viêm Phi Hỏa xuất hiện, dường như là bởi vì Dương Khai chụp bắt chúng không chút kiêng kỵ, khiến cho những thứ Lưu Viêm Phi Hỏa đi qua con đường này đã biến mất hầu như không còn gì. Ngày ấy, Dương Khai rốt cục một lần nữa cảm ứng được khí tức của Lưu Viêm Phi Hỏa, không dám chậm trễ, lập tức hành động. Chờ hắn nhanh chóng chạy tới đúng vị trí, thì Lưu Viêm Phi Hỏa đó vừa đụng phải không gian quái dị này. Hắn thành thạo xòe bàn tay ra, chụp giữ nó ở trong lòng bàn tay, sau đó cổ động thánh nguyên hóa thành Ma diệm, bao phủ nó tầng tầng. Không mất thời gian bao lâu, một quả cầu lửa đen đã xuất hiện ở trên tay hắn. Nhưng không đợi Dương Khai ném vào không gian Hắc Thư, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu nhẹ sợ hãi, ngay sau đó là một trận tiếng động như tiếng phần phật của tay áo vang lên, dường như có mấy võ giả đang nhanh chóng tiếp cận đến bên này. Dương Khai nhướng mày, lập tức đem quả cầu lửa đen ném vào không gian Hắc Thư, xoay người nhìn lại về phía người đang đến. Vừa nhìn qua, giữa hai lông mày của Dương Khai không khỏi lóe lên một vẻ chán ghét, bởi vì bọn người đang đến không ngờ là mấy võ giả của Chiến Thiên Minh.
Danh Sách Chương: