Truyện Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full) : chương 1264: xuất quan.
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
-
Lâm Tiếu không phải cô nương
Chương 1264: Xuất quan.
Mà giờ khắc này nếu có người đứng trước mặt Dương Khai, nhìn về hai tròng mắt của hắn sẽ phát hiện, chỗ sâu nơi hai tròng mắt của hắn có hào quang bảy màu tuôn chảy. Nếu cẩn thận quan sát lần nữa, sẽ phát hiện hào quang bảy màu này lại chiết xạ ra từ trong một đóa hoa sen sắp nở. Dường như từ chỗ sâu của hai mắt hắn đang sinh ra hai cái nụ hoa bảy màu vậy. Dương Khai vẫn ngồi ngay ngắn ở tại chỗ, thời gian trôi qua từng chút một. Hào quang bảy màu phát ra từ bên trong chỗ trống ở hai tròng mắt của hắn dường như càng ngày càng mạnh, càng ngày càng mãnh liệt. Từ từ, ở chỗ đỉnh đầu của Dương Khai, cũng nổi lên hư ảnh của một nụ hoa sen sắp nở ra. Toàn thân của hoa sen bao phủ bảy màu, nhìn qua xinh đẹp vô cùng, xoay tròn mòng mòng, một cỗ năng lượng thần thức làm cho người ta kinh sợ dao động đang khuếch tán mạnh mẽ ra bốn phía. Hư ảnh kia theo lực lượng thần thức của Dương Khai khuếch tán, thư giãn ra từng chút một. Từng cánh hoa sắc thái không đồng nhất chậm rãi khuếch tán ra ngoài, dường như cô gái xấu hổ, đang chậm rãi cởi đi quần áo của mình, lộ ra thân hình động lòng người.
Cả quá trình diễn ra vô cùng chậm chạp, mà bản thân Dương Khai đối với chuyện này lại không biết chút nào. Linh thể thần hồn của hắn đắm chìm trong thức giới, cảm thụ được đủ loại huyền diệu cùng thâm ảo do Ôn Thần Liên mang đến trước khi nở rộ. Cũng không biết trải qua bao lâu, lúc hư ảnh của đóa hoa sen bảy màu hoàn toàn nở rộ. Hoa sen trở nên vô cùng to lớn chẳng biết từ lúc nào, hư ảnh gần như tràn ngập cả gian Thạch phủ. Đúng lúc này, hư ảnh của hoa sen chợt vỡ nát ra, biến thành nhiều điểm huỳnh quang, như đom đóm bay múa đầy trời. Ngay sau đó dưới lực lượng nào đó dẫn dắt, chúng cấp tốc bay về phía Dương Khai, chui vào bên trong thân thể hắn, biến mất không thấy đâu nữa.
Thân thể của Dương Khai chấn động, hai tròng mắt vô thần trống rỗng trong khoảnh khắc khôi phục lại sáng tỏ, sắc mặt cực kỳ cổ quái, cũng không nhúc nhích, ngồi ở chỗ đó rơi vào trong cơn trầm tư. Từ nửa tháng trước, Phệ Hồn trùng hoàn toàn tiến hóa hoàn tất, hắn kiểm nghiệm uy lực của Phệ Hồn trùng sau khi tiến hóa, rất là hài lòng. Ôn Thần Liên không ngờ cũng ngay sau đó tiến hóa xong, rốt cục biến thành hình thái bảy màu cuối cùng! Điều khiến Dương Khai không nghĩ tới chính là, Ôn Thần Liên lần này tiến hóa, không ngờ khiến hắn lĩnh ngộ được một chiêu thần hồn kỹ thần kỳ!
Ôn Thần Liên mặc dù là thiên địa chí bảo, có thể tẩm bổ thần hồn, nhưng căn cứ sự ghi chép mà Dương Khai xem qua, thì nó cũng không có công hiệu khiến võ giả lĩnh ngộ thần hồn kỹ. Lúc đó, Dương Khai cũng không có thời gian suy nghĩ sâu xa những thứ này, lập tức đắm chìm trong sự cảm ngộ đối với thần hồn kỹ. Giờ này Ôn Thần Liên tiến hóa hoàn tất, thần hồn kỹ hắn cũng lĩnh ngộ thấu triệt, mới có thời gian xác định nguyên do bên trong đó. Nếu không phải là nhờ công của Ôn Thần Liên, thì đó có thể là do khối kết tinh không màu trong ao nước của Tẩy Hồn Thần Thủy. Dương Khai trong lúc vô tình chiếm được một khối kết tinh không màu. Kết quả sau khi Ôn Thần Liên thôn phệ nó liền bắt đầu quá trình tiến hóa. Giờ đây, kết tinh không màu đã biến mất không thấy, Ôn Thần Liên cũng thành công biến thành bảy màu. Dương Khai xác định thần hồn kỹ mà mình lần này lĩnh ngộ được rất có khả năng là có liên hệ đến cái kết tinh không màu ấy. Nói không chừng bên trong kết tinh đó tích chứa điều gì đó rất huyền diệu, mới khiến cho hắn nhờ cơ duyên xảo hợp lĩnh ngộ được một món thần thông này. Mặc dù chưa thí nghiệm, nhưng Dương Khai biết, một chiêu thần hồn kỹ này không tầm thường, nói là đòn sát thủ của hắn cũng không phải là quá đáng.
Trong khoảng thời gian này niềm vui kéo đến liên tục, đầu tiên là Thần Thụ thức tỉnh từ trong ngủ mê, sau đó Phệ Hồn trùng tiến hóa hoàn tất. Giờ này ngay cả Ôn Thần Liên cũng thay đổi thành bảy màu. Dường như mọi chuyện tốt đều kéo ùa đến với Dương Khai vậy. Hắn trước đó vài ngày còn đang rầu rỉ làm sao an trí những thứ Phệ Hồn trùng này sau khi tiến hóa. Giờ thì vấn đề khó khăn này đã có thể giải quyết dễ dàng. Dương Khai nghĩ tới chỗ này, hắn vẫy tay một cái về phía bên cạnh, một đoàn đồ vật màu xám mốc meo như sương bị hắn bắt bắt lấy tới tay. Sương mù vặn vẹo biến ảo, thoạt nhìn cực kỳ cổ quái.
Sương mù này tuy rằng không quá thu hút, nhưng nếu như cẩn thận quan sát, có thể nhìn ra, tất cả sương mù màu xám mốc meo đó đều là trùng vân hợp thành từ những con trùng tử vô cùng nhỏ mắt thường gần như không thể nhìn thấy được! Phệ Hồn trùng vốn không thể nhìn được bằng mắt thường, nhưng sau khi nó tiến hóa sẽ hội tụ lại một chỗ, tạo thành sương mù màu xám như vậy. Mỗi một con Phệ Hồn trùng có lực sát thương đều tăng lên thật nhiều, Dương Khai đánh giá bọn chúng bây giờ có thể dễ dàng diệt sát võ giả Thánh Vương Cảnh bình thường, mặc dù là đấu với Phản Hư Cảnh, trong lúc nhất thời cũng đừng nghĩ loại bỏ chúng.
- Đương nhiên là cự tuyệt, huynh luôn luôn bế quan, chúng ta cũng không dám làm chủ. Vũ Y gật gật đầu. - Vậy cũng tốt! Dương Khai sờ sờ lên cằm, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: - Đại Diên của Lưu Ly môn có nói tìm ta làm gì hay không?
Danh Sách Chương: