Truyện Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full) : chương 1316: cò kè mặc cả.
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
-
Lâm Tiếu không phải cô nương
Chương 1316: Cò kè mặc cả.
Cái này là người câm bị thua thiệt, chỉ có thể nắm lỗ mũi nhận! Dương Khai trong lòng cảm thấy một bụng buồn bực. Hắn lạnh mặt nói:
- Đề nghị của cô nương, tại hạ không thể chấp nhận, coi như nàng nói có đạo lý đi.
Thiếu phụ thấy hắn thỏa hiệp, lập tức khoái trá nở nụ cười, lại nói tiếp:
- Không nói đến bồi dưỡng Nguyệt Nhi đến nay, tiêu hao vật tư, duy chỉ một bộ công pháp song tu đó của Nguyệt Nhi cô nương tu luyện, là bí mật bất truyền của Hợp Hoan Lâu chúng ta.
Công tử đã có quyết định muốn chuộc đi nàng, có thể nghĩ cho kỹ xử lý như thế nào công pháp của Nguyệt Nhi tu luyện chưa? Chẳng lẽ, công tử dự định mua luôn cả công pháp song tu này sao?
Dương Khai sắc mặt hơi đổi một chút, bỗng nhiên ý thức được mình lại sơ suất vấn đề này, nhưng mà tâm tư của hắn thay đổi cực nhanh, lập tức phản bác:
- Cô nương nói đùa rồi, công pháp song tu của quý lâu quả thật rất cao, nhưng theo ta được biết, sợ là có không ít tai họa ngầm chứ? Thiếu phụ nghe vậy, lạnh lùng nhìn thoáng qua Thiên Nguyệt, dường như là nghĩ đến Thiên Nguyệt tiết lộ thứ gì. Dương Khai thản nhiên nói:
- Yên tâm, Nguyệt Nhi cô nương không có nói với ta bất cứ chuyện gì về công pháp song tu. Nhưng là ta biết, trên đời không có công pháp nhanh và tiện lợi như vậy.
Công pháp song tu của quý lâu quả thật có chỗ độc đáo, nhưng cũng nhất định tồn tại tai họa ngầm. Sắc mặt của thiếu phụ thay đổi mấy lần, không ngờ cũng không có ý tứ phủ nhận, mà là gật gật đầu nói:
- Không nhìn ra, công tử cũng là người có kiến thức rộng rãi. Không sai, công pháp song tu của Hợp Hoan Lâu chúng ta quả thật có tai họa ngầm, nhưng chuyện như vậy cũng không phải bí mật gì. Rất nhiều người đều biết rõ trong lòng, thậm chí khách tới đây cũng có hiểu biết.
- Ha? Lần này đến phiên Dương Khai kinh ngạc:
- Không biết cô nương có thể dễ dàng báo cho biết không?
- Nói cho ngài biết cũng không có gì, dù sao ngài đi ra bên ngoài hỏi thăm một chút, cũng có thể biết được. Tai họa ngầm chính là nếu có thể ở chỗ này mượn song tu đột phá bình cảnh, vậy sau này tu vi cảnh giới tự thân có thể cũng... không có biện pháp tăng lên nữa, chỉ sẽ dừng lại nơi này.
- Thì ra là thế! Dương Khai nhẹ nhàng gật gật đầu:
- Nếu biết có tai họa ngầm, vậy tại sao còn muốn tới nơi này đột phá bình cảnh?
- Bởi vì những khách nhân kia cảm giác mình cuộc đời này không có hy vọng lại đột phá, đương nhiên cũng sẽ không quan tâm tai họa ngầm gì đó. Tới nơi này, nói không chừng còn có thể vào một tầng, giải quyết xong tâm nguyện.
Nếu đổi thành công tử cắm ở bình cảnh gần cả trăm năm không thể tiến thêm, biết Hợp Hoan Lâu chúng ta có cơ duyên giúp ngài đột phá, ngài sẽ lựa chọn như thế nào? Dương Khai trầm tư một lát, nghiêm mặt đáp:
- Chỉ sợ cũng không chống đỡ nổi dụ dỗ.
- Vậy là được rồi. Bộ công pháp song tu này cho dù có tai họa ngầm, đó cũng là công pháp tốt hiếm có. Công tử muốn chuộc đi Nguyệt Nhi, mà Nguyệt Nhi lại tu luyện bộ công pháp song tu này. Ai biết công tử có phải đánh chủ ý vào bộ công pháp này hay không chứ?
- Lòng của nàng đã biết rõ, cớ gì xem điều này là uy hiếp? Dương Khai hừ lạnh một tiếng:
- Ta vẫn không ngu xuẩn đến mức dựa vào một lần song tu bị phá huỷ tiền đồ tốt đẹp của mình. Thiếu phụ cười nhẹ nhàng:
- Uy hiếp chưa nói tới, chỉ là thiếp có nghĩa vụ nhất định nhắc nhở công tử chút này mà thôi. Tuy nhiên nếu như công tử cố ý muốn dẫn đi Nguyệt Nhi, cũng không phải là không còn đường thương lượng.
- Nguyện nghe tường tận! Dương Khai cau mày lại.
- Nếu như Nguyệt Nhi đem công pháp song tu kia tu luyện đến chỗ sâu nhất, cho dù công tử ra giá lớn hơn nữa, thiếp cũng không dám thả người. Cũng may Nguyệt Nhi thời gian tu luyện không dài, chưa bao giờ tiếp xúc với mấy tần công pháp phía sau, cái này có đường sống dàn xếp.
Thiếp nơi này có hai đề nghị, cũng không biết công tử muốn lựa chọn cái nào. Thiếu phụ nói xong, nàng nhìn về Dương Khai, sau khi đợi hắn ra hiệu nàng tiếp tục, lúc này mới mạn bất kinh tâm nói:
- Đề nghị thứ nhất rất đơn giản, chỉ cần phế bỏ công pháp tu luyện của Nguyệt Nhi là được. Lời vừa nói ra, Thiên Nguyệt sắc mặt trắng nhợt, thân thể mềm mại đều có chút run rẩy lên.
Dương Khai cũng không khỏi nhíu mày. Tuy rằng công pháp song tu này là Thiên Nguyệt sau khi đi tới Hợp Hoan Lâu bị ép tu luyện, nhưng dù sao đã tu luyện. Quả như thật phế trừ, nếu nói vận khí tốt thế tất sẽ ảnh hưởng căn cơ của nàng, chỉ tổn thương chút ít nguyên khí, nghỉ ngơi một trận cũng có cơ hội khôi phục.
Nếu vận khí không tốt, sẽ phát sinh hậu quả gì ai cũng không nói chính xác. Cho nên Dương Khai lập tức lắc đầu:
- Biện pháp này không được, nói biện pháp thứ hai đi. Thiếu phụ dường như cũng sớm có dự liệu, nghe vậy cười, tiếp tục nói:
- Thứ hai là muốn công tử trả giá cao.
- Coi như là khiến ta mua đi công pháp song tu mấy tầng trước của Nguyệt Nhi tu luyện đúng không? Dương Khai như có điều suy nghĩ.
- Có thể nói như vậy, thiếp coi như là người nói chuyện xong, công tử không có chỗ nào làm khó chứ?
- Đề nghị này hợp tình hợp lý, không có gì làm khó. Dương Khai hơi gật gật đầu. Thiếu phụ sắc mặt vui mừng:
- Công tử quả nhiên là khoái nhân khoái ngữ, bất quá nói như vậy, cái giá mà công tử phải trả cũng sẽ không nhỏ nha.
- Vậy không biết quý lâu muốn giá cao thế nào? Dương Khai nhàn nhạt nhìn nàng.
Thiếu phụ hơi nhíu chân mày lại, cẩn thận tự định giá một lát, lúc này mới báo ra một con số. Thân thể mềm mại của Thiên Nguyệt đứng phía sau Dương Khai run lên, trong con ngươi xinh đẹp lóe lên một tia vẻ tuyệt vọng.
Mấy chữ này quả thực là nàng tưởng cũng không dám tưởng. Lấy nàng biết được sơ sài đối với U Ám Tinh, cũng biết một khoản thánh tinh như vậy, đủ đi mua một kiện bí bảo hư cấp cực tốt.
Cho dù là cả đời nàng, cũng chưa chắc có thể quyên góp đủ một khoản con số tài phú như vậy. Dương Khai dường như cũng lộ ra vẻ khổ sở, không còn vẻ sảng khoái vừa rồi, sờ cằm trầm ngâm im lặng.
Thiếu phụ kia thấy vậy, khẽ mỉm cười nói:
- Công tử không cần vọng tưởng ép giá, thiếp nếu báo ra một con số như vậy, đó khẳng định là quy củ trong Hợp Hoan Lâu của chúng tôi, cho nên cũng không phải thiếp có thể tùy ý sửa lại. Nếu như công tử ra không nổi giá tiền như đã nói, thì xin từ đâu tới, liền trở về nơi đó.
Câu nói sau cùng của nàng nói một chút khách khí cũng không có, dường như đã nhận định Dương Khai hữu tâm vô lực, không chuẩn bị ở lại chỗ này cùng hắn lãng phí thời gian.
Dương Khai khẽ thở dài một cái, nói: - Một khoản thánh tinh khổng lồ như vậy, quả thật làm cho ta có chút hơi khó. Thiếu phụ cười lạnh một tiếng, không nói tiếp.
Lời nói của Dương Khai chợt chuyển, mở miệng hỏi: - Không biết quý lâu có chấp nhận dùng vật phẩm thế chân hay không?
- Vật phẩm thế chân sao? Thiếu phụ giương lên chân mày.
- Ừ, bí bảo a, đan dược, hoặc là vật liệu gì đó. Dương Khai đáp:
- Tuy nhiên những thứ này đối với Dương mỗ mà nói rất trọng yếu, cho nên chỉ là thế chân lúc này, chờ sau khi ta trở về, gom góp đến đủ thánh tinh, trở lại lần nữa chuộc về. Dù sao người nào cũng sẽ không tùy thân mang theo một số lớn thánh tinh như vậy.
- Ngài nói cũng có chút đạo lý, nhưng cũng phải xem ngài thế chân là vật gì? Vạn nhất công tử tùy ý ném mấy thứ đồ ở chỗ này, sau đó một đi không trở lại, Hợp Hoan Lâu ta chẳng phải là thua thiệt lớn sao? - Điểm này cô nương xin hãy yên tâm. Nếu ta muốn thế chân, nhất định là thế chân mấy thứ đồ trọng yếu nhất của mình, không có khả năng không tới thu lấy.
Dương Khai nói như thế, giữa thần sắc khổ sở vẫy tay một cái, ngay sau đó, hai cái bình ngọc, hai kiện bí bảo, một cái không gian giới liền xuất hiện ở trên bàn. Hắn đẩy những thứ này về phía thiếu phụ, thản nhiên nói:
- Cô nương xin kiểm tra một chút, nhìn một chút những thứ này có đủ hay không? Thiếu phụ nghi ngờ nhìn Dương Khai một cái, cũng không có khách khí, trực tiếp cầm lên cái không gian giới, thả ra thần niệm cảm ứng một phen. Đợi sau khi nàng phát hiện bên trong là một ít thánh tinh, liền không dấu vết lại buông xuống.
Những thánh tinh đó số lượng tuy nhiều, nhưng không đủ so với bảng giá vừa rồi nàng báo ra. Nàng lấy thêm một cái bình ngọc trong đó, vén khui miệng bình ngửi một cái, mặt mày hơi thay đổi. Nàng không chút nghĩ ngợi từ trong bình đổ ra một viên đan dược, đặt trên lòng bàn tay cẩn thận kiểm tra, một lát sau, nàng mới lộ ra một tia ý kinh ngạc:
Thiên Nguyệt thấy vậy, cũng không khỏi lộ ra một chút mỉm cười. Thật lâu, thiếu phụ kia mới dường như có quyết định, ngước trán lên mỉm cười về phía Dương Khai. Vào lúc nàng muốn lên tiếng nói gì đó, thì biến đổi sắc mặt, liền vội vàng lấy ra một cái truyền tin la bàn, trên miệng xin lỗi nói: - Thật ngại quá, công tử xin chờ một lát.
Danh Sách Chương: