Truyện Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full) : chương 1493: cho đi.
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
-
Lâm Tiếu không phải cô nương
Chương 1493: Cho đi.
- Thất lễ rồi, lão hủ Chiến Thiên Minh tam tưởng lão Lương Vĩnh. Chiến Thiên Minh? Dương Khai nhíu mày, mặc dù ấn tượng đối với thế lực này không tốt lắm, cũng phát sinh một số chuyện, nhưng vẫn lễ phép đáp lễ:
- Dương Khai bái kiến Lương trưởng lão.
- Nói hay lắm nói hay lắm. Nụ cười trên mặt Lương Vĩnh càng thêm hài hòa, nhưng Dương Khai vẫn cảm thấy nụ cười đó hơi kì lạ, nhưng lại không thể nói ra là vì cái gì, vẫn chưa đợi hắn nghĩ ra, Lương Vĩnh lại chỉ sang người bên cạnh giới thiệu:
- Vị này là Lôi Đài tông phó tông chủ Tư Đồ Hoằng, chắc hẳn Dương tông chủ đã nghe danh.
- Ngưỡng mộ đại danh!
Dương Khai khẽ gật đầu, tên của Tư Đồ Hoằng và Lương Vĩnh hắn quả thật có nghe người ta nhắc đến, đều là cường giả phản hư tam tầng cảnh trên U Ám Tinh, chỉ là hôm nay mới được gặp mặt lần đầu Người của Chiến Thiên Minh và Lôi Đài tông chủ có từng va chạm, mặc dù không thể nói là thủy hỏa bất dung, nhưng cũng thân mật đến mức độ này, hôm nay rõ ràng là liên thủ lại với nhau? Thần sắc Dương Khai kì dị, nhưng vẫn hướng về phía đại trận hộ sơn bên kia, trong lòng liền hiểu rõ. Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, trước mắt một màn này là lời giải thích tốt nhất.
- Dương tông chủ thứ lỗi, ta không phải là cố ý chặn đường, chỉ là tình huống hôm nay ngươi cũng thấy đấy, thế lực của mấy chục tông môn U Ám Tinh ta liên thủ, là để phá bỏ đại trận hộ sơn này, tiến vào bên trong xem một chút, cho nên cảnh giới xung quanh nghiêm mật một chút, bất kì kẻ nào cũng không cho phép, không được tự tiện xông vào, cũng xin Dương tông chủ tha thứ tội bất kính vừa rồi của Dư huynh, Dư huynh cũng chỉ là nghe lệnh mà hành sự. Lương Vĩnh lại nói, giải vây cho người vừa công kích Dương Khai. Dương Khai cười nhạt một tiếng, mở miệng nói:
- Không sao, ta cũng không bị tổn thương gì, chuyện này cứ như vậy đi. Lương Vĩnh cười lớn một tiếng:
- Dương tông chủ quả nhiên rộng lượng, Lương mỗ xin đa tạ. Lão giả họ Dư kia cũng liền vội vàng lên tiếng tạ tội.
- Lương trưởng lão, vậy là hôm nay không cho phép kẻ nào đi vào? Dương Khai có chút không thoải mái hỏi một tiếng, dù sao Lạc Đế Sơn cũng là nơi vô chủ, bên trong di chỉ tông môn Thượng Cổ cũng là người người có thể đi vào, bây giờ lại bị các thế lực tông môn xác định là địa bàn nhà mình, kẻ nào tự ý xông vào giết không tha, cách làm này đương nhiên có chút bá đạo. Nhưng nếu là thế lực mấy chục nhà liên thủ, Dương Khai cũng không tiện nói gì, hắn không muốn chọc giận nhiều người.
- Đúng vậy, nửa tháng trước, các chư vị bằng hữu đã ở đây thương lượng. Lương Vĩnh khẽ gật đầu.
- Bảy người chúng ta là chấp pháp sứ ở đây.
- Thì ra là thế. Dương Khai gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Lương Vĩnh bỗng nhiên lại cười một tiếng: -Nhưng cũng không phải là không cho phép bất kì kẻ nào tiến vào, chỉ cần được sự cho phép của bảy người chúng ra, là có thể tham gia việc trong đại lần này!
- Ah? Vậy phải làm thế nào mới được các chư vị cho phép? Dương Khai nhướng mày.
- Ân, cái này thật có chút làm khó. Lương Vĩnh vẻ mặt khổ sở, xoa nhẹ huyệt Thái Dương,
- Theo lý mà nói, đại trận hộ sơn này sắp cáo phá, bất kì kẻ nào muốn tham dự việc trọng đại lần này trước tiên đều phải trả chút giá mới được, nếu không các chư vị bằng hữu công kích đại trận trong đó chẳng phải là làm cho người khác hưởng sao?
Lời này nói ra cũng có lý, mấy trăm vị phản hư cảnh bên đó, điên cuồng công kích đại trận hộ sơn đã nửa tháng, đều muốn nhanh chóng tiến vào bên trong nhìn một chút, mắt nhìn thấy muốn đại công cáo thành rồi, lúc này đương nhiên chẳng ai muốn để người bên ngoài đi vào, để người khác đến hưởng thụ thành công, thật sự mà làm như vậy, trong lòng bọn họ cũng không công bằng.
- Không biết là phải trả cái giá cao như thế nào? Dương Khai trầm ngâm một chút hỏi:
- Lương trưởng lão không ngại nói ra, ta xem xem có thể thừa nhận hay được không. Lương Vĩnh cười hắc hắc:
- Dương tông chủ khách khí rồi. Nếu là người bên ngoài đến, nhất định phải ra giá cao một chút, nhưng Dương tông chủ vừa là tông chủ của Lăng Tiêu Tông, cái đó…cũng thôi đi. Lăng Tiêu Tông hiện nay cũng coi như là thế lực của U Ám Tinh, đương nhiên có tư cách tham dự thịnh sự lần này, hơn nữa, Dương tông chủ còn đến một mình, lão phu coi như là thuận nước đẩy thuyền, đồng ý để Dương tông chủ đi qua. Dương Khai vẻ mặt kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn hắn:
- Làm như thế, sẽ không làm khó Lương trưởng lão chứ? Hắn đầu óc mơ hồ. Không hiểu đối phương lấy lòng như vậy rốt cuộc là muốn làm gì, hắn tự biết cùng Chiến Thiên Minh không có nửa điểm giao tình, ngược lại còn có chút ân oán, đối phương không có đạo lý còn dễ nói chuyện như vậy. Lương Vĩnh ha ha cười:
- Đương nhiên, một mình lão phu khẳng định không có quyền, đây chỉ là đưa ra đề nghị thôi, rốt cuộc muốn để Dương tông chủ qua còn phải xem ý của những người khác. Nói như vậy, Lương Vĩnh đưa mắt về phía sáu người còn lại. Trong lúc nhất thời, mấy Phản Hư Cảnh mặt đối mặt, ngược lại Lôi Đài Tông phó tông chủ Tư Đồ Hoằng người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, nghĩ cũng không nghĩ liền gật đầu nói:
- Chỉ để một mình Dương tông chủ qua, lão phu không có ý kiến. Chiến Thiên Minh và Lôi Đài tông đều đồng ý rồi, những người khác còn có thể nói gì? Bọn họ đều là do Lương Vĩnh và Tư Đồ Hoằng thiên lôi chỉ đâu đánh đấy, lúc này cả đám đều gật đầu đồng ý, không dám dị nghị.
- Như vậy, đa tạ chư vị rồi. Dương Khai hơi ôm quyền, hóa thành một đạo lưu quang, lướt qua mọi người, thẳng hướng một điểm của đại trận hộ sơn mà bay qua.
- Dương tông chủ, nếu đã đến rồi, cũng nên giúp một tay, sớm một chút phá vỡ đại trận sớm có thể nhìn thấy cơ duyên bên trong. Lương Vĩnh ở sau lưng hô một tiếng, Dương Khai đã đi xa mấy trăm trượng, cũng không biết hắn có nghe thấy không. Sau khi hô xong, quay đầu lại, liếc nhìn Tư Đồ Hoằng, hiểu ý nhau mỉm cười.
Thật là tìm hoài không thấy, có được tất cả lại không uổng phí công phu. Trước đó bọn họ đã dò la được tin tức, cho là Dương Khai đi Thiên Vận Thành, nhưng một đường truy đuổi, lại phát hiện hắn đến Lạc Đế Sơn. Sau đó lại nghe được tin Lạc Đế Sơn có biến, các cường giả của hai thế lực cũng đều tụ hợp lại ở đây. Đang lo không tìm được tung tích của Dương Khai, lại không nghĩ đến hắn tự đưa mình tới cửa.
Thiên đường có đường, địa ngục không cửa, tự mình tìm cái chết, vậy thì không thể trách người bên cạnh được. Bất kể thế nào, đây không phải là nơi động thủ, tai vách mạch rừng, Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông cũng muốn hạ thể diện cùng danh tiếng, tránh cho có người mượn cớ, trước tiên để cho tiểu tử kia đi vào, chỉ cần vào trong rồi, tìm một nơi yên tĩnh, xoay tròn đập bẹp còn không phải là do mình định đoạt sao?
Cho nên mặc dù Dương Khai không có ý niệm xông trận, Lương Vĩnh cũng sẽ chủ động thả hắn đi, Tư Đồ Hoằng cùng hắn cá mè một lứa, đương nhiên sẽ không phản đối, tùy tiện tìm cái cớ cùng lý do liền để cho Dương Khai bình yên đi qua. Khi không mà tỏ ra ân cần không phải truyện gian trá thì cũng là truyện trộm cắp, đạo lý này Dương Khai tự nhiên cũng hiểu, hắn không biết Lương Vĩnh và đám người đó có mưu ma chước quỷ gì trong lòng, nhưng cũng ỷ vào kẻ tài cao gan lớn, không sợ đầu sợ đuôi.
Trong khoảnh khắc, hắn đã đến trước trận địa hộ sơn, nhanh chóng bay đến một vị trí. Bên kia, hai người Tiền Thông và Phí Chi Đồ đang ra sức sử dụng bí bảo, hướng đại trận hộ sơn cuồng oanh, đánh thẳng một quầng sáng tạo ra vô số tầng gợn sóng.
- Tiền trưởng lão, Phí thành chủ! Dương Khai đáp xuống, hét lên một tiếng. Hai người quay đầu lại nhìn, sau khi nhận ra là Dương Khai, Tiền Thông không khỏi nhếch miệng cười:
- Dương Khai ngươi cũng nghe tiếng gió mà chạy đến sao?”
- Ân, cơ duyên xảo hợp, vốn dĩ ta đi Thiên Vận Thành tìm các ngươi, không ngờ là các người không ở trong thành.
- Tìm chúng ta? Có chuyện gì sao?
- Không có chuyện gì lớn cả, đợi kết thúc chuyện bên này rồi nói sau. Dương Khai ha ha cười nói.
- Cũng được. Nhưng Chiên Thiên Minh và Lôi Đài Tông tự nhiên lại thả người vào đây sao? Chuyện này có chút kì quái, mấy hôm nay những người dám xông vào đây, đều bị giết.
- Ta cũng không biết tại sao. Dương Khai nhún nhún vai.
- Đã đến rồi, vậy hãy xuất lực, đại trận hộ sơn này khó lường, so với trận pháp Long Huyệt Sơn trước kia của các ngươi kiên cố không biết gấp bao nhiêu lần. Phí Chi Đồ ở bên cạnh chen miệng nói.
- Được.
Ba người lập tức không nói thêm nữa, hết sức tập trung công kích trận pháp trước mắt. Phí Chi Đồ sử dụng bí bảo vẫn là Lam Ngọc Bát mà hắn coi trọng nhất, hóa thành quầng sáng u lam trong bán kính mười mấy trượng, như thủy ngân dội xuống trận pháp, có hiệu quả tốt. Mà Tiền Thông sử dụng, lại là bí bảo giống như một thanh đoản đao, sau khi rót vào thánh nguyên, ẩn trong thanh đoản đao có tiếng rồng ngâm truyền ra, hóa thành Giao Long màu xanh sẫm trong bán kính mười mấy trượng.
- Nhưng giáo chủ của bọn họ cả đời tinh lực cũng mới tu luyện ra hai sợi Ma Huyết Ti mà thôi, các trưởng lão khác bao gồm cả Kim Thạch cũng chỉ có một sợi, số lượng này của Dương Khai…cũng quá nhiều đi?
Danh Sách Chương: