Cho tới tận lúc này, Ninh Viễn Thành vốn núp ở trong lâu thuyền mới có phản ứng, thần sắc hoảng hốt bò dậy, hai tay run rẩy bấm linh quyết. Chiếc lâu thuyền tinh mỹ ầm ù một tiếng, thay đổi phương hướng, muốn mau chóng thoát khỏi chỗ này. Ngay cả Lưu Ích Chi cũng táng mạng trong tay Hàn Lãnh, Ninh Viễn Thành nào có gan tiếp tục ở lại? Giờ phút này hắn chỉ muốn chạy càng xa càng tốt. Nhưng Hàn Lãnh sao có thể để hắn làm như vậy? Lâu thuyền vừa có động tĩnh, Hàn Lãnh liền hừ lạnh một tiếng, gượng mình đứng dậy, lắc mình, thoắt cái đã biến mất ngay tại chỗ. Tức khắc sau đó, rất nhiều vầng trăng bạc vốn đã ảm đạm kia, bỗng sáng lên trong chớp mắt, đại trận ầm ù, một lần nữa hội tụ chùm tia sáng khiếp người, trực tiếp công kích về hướng lâu thuyền. Hàn Lãnh hiển nhiên phải đuổi tận giết tuyệt, nếu không chuyện hôm nay lan truyền ra ngoài, Phi Thánh Cung tuyệt đối không bỏ qua cho hắn. Chùm tia sáng tới nhanh như điện, lập tức đánh vào lồng bảo hộ của lâu thuyền. Sức mạnh khổng lồ làm cho chiếc lâu thuyền không nhỏ kia bị đánh tới lật trái lật phải, Ninh Viễn Thành đứng trên boong thuyền nhất thời không để ý, ngã lăn lông lốc trên sàn lâu thuyền. Xì xèo... Thanh âm nhói tai vang lên, sức mạnh ăn mòn cực lớn ẩn chứa trong chùm tia sáng kia không ngừng tiêu tán sức phòng ngự của lồng bảo hộ trên lâu thuyền, mà Hàn Lãnh lúc này cũng đã hiển lộ một phần thân hình, hắn vậy mà ẩn nấp bên trong chùm tia sáng, trường kiếm trong tay tỏa ra ánh hào quang chói mắt, phối hợp với uy năng của đại trận, muốn một đường chém rách phòng ngự của lâu thuyền. - Hàn... Hàn tiền bối, hà tất phải đuổi cùng giết tận chứ? Người tha cho ta, người tha cho ta được không, chuyện hôm nay ta sẽ coi như chưa từng xảy ra. Ninh Viễn Thành tuy có tu vi Hư Vương cảnh tam tầng, nhưng thấy Hàn Lãnh công kích như mãnh hổ hạ sơn, trong lòng nhất thời mất đi chủ hướng, bèn mở miệng cầu xin tha thứ. Căn bản là không nghĩ tới phải ra sức phản kháng.
Hàn Lãnh không nói tiếng nào. Ánh mắt càng thêm lãnh khốc vô tình. Ninh Viễn Thành sợ tới mức hồn phi phách tán, càng thêm ra sức cầu xin. Răng rắc... Tiếng vang giòn giã như tiếng chuông đồng hồ tử vong gõ lên, truyền vào trong tai Ninh Viễn Thành, làm hắn mặt trắng bệch, ánh mắt ngưng tụ, lập tức nhìn thấy một màn khiến hắn khiếp vía. Lồng phòng ngự của lâu thuyền đã nứt ra một khe hở, xem ra đã sắp không duy trì được nữa. Rắc.. rắc...rắc... Khe hở đó càng ngày càng lớn, mà xung quanh bên cạnh cũng đã xuất hiện lớp lớp vết nứt, rất mau, các vết nứt giống như mạng nhện đan vào nhau, trông bộ dạng như không trụ nổi rồi. Sau cùng, cùng với tiếng quát lớn của Hàn Lãnh, lồng phòng ngự của lâu thuyền cuối cùng đã vỡ nát thành từng mảnh nhỏ. Mà cũng cùng lúc đó, chiếc lồng trong không gian của rất nhiều vầng trăng bạc, cũng tan biến.
Tốc độ của chiếc gai nhọn đó nhanh cực kỳ, ngay cả không gian dường như cũng bị nó phá vỡ, hình thành những gợn sóng dao động mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.