Người trước mặt đương nhiên là Khang Tư Nhiên, ban nãy sau khi Dương Khai nhận được truyền tin của hắn, bèn lập tức hiểu ra đối phương đã chuẩn bị ổn thỏa, nhưng hai người không hề cùng nhau ra khỏi Phong Lâm Thành mà chia ra hành động, rồi hội họp với nhau tại đây. Khang Tư Nhiên cũng là một người cẩn thận, vừa hay hợp với sở thích của Dương Khai. - Không có chuyện đó, ta cũng vừa mới tới thôi, vẫn còn thở không ra hơi thì Dương huynh đây đã tới rồi. Khang Tư Nhiên cười nói: - Dương huynh đã tới rồi, vậy chuyện không tiện để lâu, chúng ta xuất phát thôi. Trong khi nói, vừa mở miệng, trong miệng phun ra một chiếc bí bảo hình dáng giống như trường toa, bí bảo này gặp gió liền biến lớn, rất mau đã biến thành một vật thể hình thoi dài xấp xỉ ba trượng. Khang Tư Nhiên bấm vài cái pháp quyết, đánh một luồng nguyên lực về phía trước, bí bảo đó lập tức lộ ra một cái lỗ nhỏ. Dương Khai thấy vậy, bỗng chốc hiểu ra đây là một chiếc phi hành bí bảo, lập tức nghiêm túc, lắc mình tiến vào trong nó. Đợi sau khi Khang Tư Nhiên cũng tiến vào, dưới sự vận hành của y, bí bảo trường toa liền phi về phía trước với tốc độ cực nhanh. - Khiến Dương huynh chê cười rồi, bí bảo phi hành này của ta chỉ có cấp bậc Hư Vương trung phẩm, tốc độ không phải là nhanh lắm, nhưng cũng hơn được ở chỗ tiết kiệm sức lực, dù gì cũng tốt hơn việc hai chúng ta đi bộ, phi hành. Khang Tư Nhiên vừa điều khiển phi hành bí bảo vừa nói. Dương Khai gật đầu nói: - Vậy là đủ rồi, chỉ là không biết lần này phải đi bao lâu mới tới đích đến? - Khoảng ba ngày. Khang Tư Nhiên nói. - Vừa hay để ta kể chi tiết tình hình ở đó cho Dương huynh nghe.
Dương Khai nói: - Ta cũng đang định hỏi vấn đề này. Lập tức, hai người liền ngồi nói chuyện trong bí bảo. Thông qua lời trần thuật của Khang Tư Nhiên, Dương Khai mới biết, nơi đặt động phủ của tam đệ tử Diệu Đan Đại Đế Công Tôn Mộc là một ngọn núi tên là Nguyên Đỉnh Sơn. Đỉnh của ngọn núi này từ đằng xa nhìn lại trông giống như một tòa bảo đỉnh. Cho nên mới được người dân gần đó gọi là Nguyên Đỉnh Sơn. Mà ngọn Nguyên Đỉnh Sơn này lại nằm trong phạm vi thế lực của Liệt Hỏa Điện. Trước kia Khang Tư Nhiên cũng đã từng một mình tới đây âm thầm thăm dò. Chỉ tiếc là khi đó thực lực của hắn không cao, không có năng lực phá giải cấm chế của động phủ, tới sau cùng hứng khởi mà tới, cụt hứng mà về. Theo tính toán của hắn khi đó, cho dù cấm chế động phủ của Công Tôn Mộc nhiều năm thiếu tu bổ, cũng không phải năng lực một tên võ giả Hư Vương cảnh có thê phá được. Ít nhất cũng phải là võ giả Đạo Nguyên cảnh mới có cái năng lực này.
- Thơm quá, đây là cái gì vậy? Khang Tư Nhiên thần sắc không ổn định, cũng ở bên cạnh hít mạnh không khí, lúc này, trong không khí tràn đầy hương thơm nồng đậm, khiến người ngửi thấy thần trí thư thái khí huyết lưu thông. Đệ tử Liệt Hỏa Điện ở phía trước dẫn đường nghe thấy lời này, quay đầu liếc nhìn Khang Tư Nhiên một cái, nói: - Hai vị lẽ nào không phải bị dị tượng này thu hút mà tới sao? Dương Khai con ngươi đảo một vòng, lập tức nói: - Chính là vì vậy, chỉ là một mực muốn biết dị tượng này rốt cuộc là cái gì, cho nên mới lại gần xem xem. - Hắc hắc, dị tượng này rốt cuộc là do cái gì dẫn tới, ta cũng không biết, chỉ là nghe Tông điện chủ và Liêm điện chủ nói, đây hẳn là dấu hiệu báo trước dị bảo sắp xuất thế.