Truyện Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full) : chương 2847: vũ lộ
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
-
Lâm Tiếu không phải cô nương
Chương 2847: Vũ Lộ
Ta giữ lại 50 con, số lượng này ít ra cũng phát huy được tác dụng trongchiến đấu quy mô nhỏ, ít hơn thì không có giá trị gì.
Bên Vương thành muốn lấy chim ưng,hẳn chỉ là dùng để trinh sát?Vu Đãng không phủ nhận, gật đầu: – Đúng thế!– Vậy ít hay nhiều cũng không sao cả, 25 con chim ưng, lại thêm bản thân Vương thành cókhông kỵ, dùng để trinh sát là đủ rồi.Vu Đãng còn muốn nói, Dương Khai lập tức chặn lại:– 25 con, đây là cực hạn của ta.– Cũng được! 25 con thì 25 con vậy, bổn vương cũng không làm khó ngươi.Vu Đãng sảng khoái gật đầu đồng ý, rõ ràng cũng đã chuẩn bị tâm lý, ngửa đầu nói:– Vậy điều kiện của ngươi là gì?Dương Khai lập tức nói: – Trang bị cho mỗi bộ hạ của ta một bộ chiến giáp!Vu Đãng dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.Dương Khai vò đầu nói: – Được rồi được rồi, 1000 bộ chiến giáp cũng được chứ?Vu Đãng lắc đầu nói:– Đừng nói 1000 bộ, hiện tại Vương thành còn không lấy ra được 100 bộ nữa.– Vương thành nghèo như vậy? Dương Khai giật mình.– Không phải Vương thành nghèo.
Vu Đãng cười bất đắc dĩ.– Chỉ là vật tư trong thành, đều bị các Đại Vu Sư quét gần hết rồi.
Phải nói, chuyện này làngười dẫn đầu, ngươi một lần lấy 3000 vũ khí trang bị, các Đại Vu Sư khác làm sao cũngphải lấy ra chút thành ý mới được, bằng không thì làm sao phục chúng? Dù bọn họ không cógia sản khổng lồ như người, nhưng mỗi người mua một chút, trong thành có bao nhiêu chobọn họ chia.– Nói cũng phải…Dương Khai gật đầu, biết hắn cũng không gạt mình, mấy ngày qua ở ngoài thành thật sự cókhông ít Man tộc được phân phối vũ khí cùng áo giáp, hẳn là các Đại Vu Sư tự bỏ tiền túimua cho thủ hạ.Chẳng qua bọn họ không có khả năng trang bị cho từng người, đành phải ưu tiên số ít màthôi.– Chuyện vật tư không cần nói nữa, ta cũng không có cách nào.Dương Khai nghĩ một hồi, nói: – Vật tư không được, vậy cho người cũng được chứ.Vu Đãng híp mắt: – Ngươi muốn người thế nào?Dương Khai nhe răng cười, nói:– Vừa lúc trong tay ta khuyết một tầng Vu Sư, đại nhân không ngại điều mấy Vu Sư tới chota!– Mấy người?– 5 người! Dương Khai cười khẽ: – 5 con chim ưng đổi một Vu Sư, mua bán rất có lời đấy đạinhân!– 5 người nhiều quá, chỉ có thể cho ngươi một người! – Vu Sư gì mà quý giá như vậy? DươngKhai cả kinh.
– Đại nhân ngài có thành ý chút được không.Vu Đãng hừ lạnh nói: – Mở miệng liền đòi 5 Vu Sư, ngươi có thành ý sao?Dương Khai thản nhiên nói: – Ra giá trên trời, trả tiền dưới đất, mua bán đều là như vậymà…– Tối đa 2 người, đây cũng là cực hạn của bổn vương, nếu không được, vậy ngươi về đi, coinhư bổn vương không có nói tới chuyện này.– Sao không được chứ.
Dương Khai vội nói.– 2 người thì 2 người, ai bảo ngài là Vu Vương đại nhân đây.Vu Đãng chỉ chỉ vào hắn, làm như muốn mắng lại không biết phải mở miệng thế nào, rồiquay sang nói với đội trưởng vệ đội:– Gọi Vũ cùng Lộ ra đây.Đội trưởng vệ đội nghe vậy, rõ ràng giật mình, nhưng vẫn không nói mà đi ra ngoài.Ở trong đại điện chờ một hồi, bên ngoài mới truyền vào tiếng bước chân.Sau đó, đội trưởng vệ đội dẫn theo 2 cô gái đi vào, Dương Khai nhìn lên, ánh mắt sáng ngời.Dù hắn đã đoán Vũ cùng Lộ sẽ là nữ, nhưng không ngờ hai cô gái này dung mạo không kém,so với những Man tộc khác thì đã coi như rất xinh đẹp, hơn nữa dáng người cao gầy, ngựcđầy đặn, rất có dáng.Mấu chốt là, hai cô gái này lại giống nhau như đúc, rõ ràng là một cặp sinh đôi.Điểm này làm Dương Khai càng thêm kinh ngạc.Trong Man tộc, số lượng Vu luôn rất ít, bởi vì chỉ có những được Man Thần chiếu cố mới cóthể tu luyện Vu thuật.
Hắn cần 2Vu Sư, dù trong Vương thành cũng không nhiều Vu Sư, nhưng cũng không ít, tùy tiện đưacho hắn 2 người là được, nhưng cố tình lại cho hắn Vũ cùng Lộ.
Danh Sách Chương: