Truyện Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full) : chương 2895
– Có cần thu hồi toàn bộ lực lượng từ phần thân của ngươi, đối mặt với Thánh giả chân chính, hẳn là ta sẽ không có bao nhiều sức chống cự.
– Không cần!
Mạc Đa hừ lạnh, đối phó một kẻ chỉ ngang với Ma Vương, vận dụng 7 phần thực lực đã là giới hạn mà hắn có thể chấp nhận, nếu thật bị ép phải vận dụng toàn bộ thực lực, vậy đó là sỉ nhục, hắn đường đường Ma Thánh, cũng có kiêu ngạo riêng.
Vừa nói, trong tay hắn xuất hiện móc sắt màu đen, tràn ra ma khí tinh thuần, làm người ta chỉ nhìn qua đã thấy khó chịu, giống như tà ác ở sâu trong nội tâm bị đánh thức.
Ánh mắt Dương Khai nhìn vào móc sắt, trong lòng khẽ động.
Móc sắt này làm hắn cảm giác tương tự Ma Binh Chiến Chùy của pháp thân đang giữ, tuy rằng hình thái hoàn toàn khác, nhưng quả thật có chung nguồn gốc.
Thánh khí! Đây chính là Thánh khí mà mấy người Bảo Kỳ có nói. Ở Ma Vực, chỉ có cường giá cấp bậc Ma Thánh mới năm giữ, tức là, móc sắt này cung cấp bậc với Ma Binh Chiến Chùy.
Thần sắc Dương Khai nghiệm lại, âm thầm đề phòng.
Mạc Đa đột nhiên lấy ra Thánh khí Ma đạo như thế, rõ ràng là có động tá lớn, hắn phải tập trung tinh thần đối phó.
Ngoài dự liệu của Dương Khai, Mạc Đa lấy ra Thánh khí lại không lập tức đánh tới, mà giờ móc sắt vạch vào hư không, động một cái tây một cái, trái một cái phải một cái, nhìn không có trật tự, hoàn toàn tùy ý mà làm. 1
Thần thải động tác hết sức tùy ý, lại còn hết sức kiêu ngạo tự phụ.
Nhưng chính động tác tùy tiện như vậy lại làm sắc mặt Dương Khai trầm xuống, bởi vì hắn chợt cảm giác không gian xung quanh đột nhiên xuất hiện trạng thái ngăn cách, giống như cả một mảnh thiên địa bị Mạc Đa lột ra khỏi đại thế giới này cô lập thành một mảnh không gian khác.
Hắn còn có thể nhìn cảnh sắc bên ngoài, nhưng ở trong thế giới ngăn cách này, đã không thể tùy tiện thuấn di. –
Thần thông không gian là năng lực vô cùng khó xơi đối với Ma Thánh, cho nên trước tiên Mạc Đa phải phá giải năng lực này, hành động vừa rồi chính là cách phá giải của hắn.
Làm xong rồi, Mạc Đa mới xoay người, lạnh nhạt nhìn Dương Khai, khẽ giơ móc sắt lên, kéo giữa hư không. . ngôn tình hay
Một cái bóng móc câu đột nhiên xuất hiện, như vũ khí cầu hồn, kéo lấy Dương Khai.
Cả thiên địa hiện ra dị tượng dưới móc câu này, khí tức âm trầm tràn
ra.
Dương Khai vội lùi lại, sắc mặt ngưng trọng chưa từng có, không dám sơ sẩy, hai tay vỗ vào nhau, pháp tắc không gian tuôn trào, một cái Nguyệt Nhận vô cùng to lớn hình thành, chém về phía móc câu kia.
Còn chưa xong, hắn lầm bầm, pháp tắc thời gian bắt đầu trào ra, hai tay kết ấn, Tuế Nguyệt Như Toa đánh ra theo ngay sau Nguyệt Nhận.
Không gian, thời gian, hai đại lực lượng pháp tắc cực kỳ ảo diệu nối tiếp nhau, làm cho thiên địa biến ảo lại càng thêm quỷ dị khó lường.
Mạc Đa toát ra một tia kinh dị, rõ ràng cũng nhìn ra được một chút, toát ra thần sắc khó tin. Một người vừa tu luyện pháp tắc không gian lại kiêm tu pháp tắc thời gian, đây là điều hắn chưa từng nghe qua.
Từ xưa đến nay, thiên địa 3000 đại đạo, vô số pháp tắc, nhưng pháp tắc không gian hay pháp tắc thời gian đều là lĩnh vực chỉ một số ít người chạm tới, mà người đồng thời dính dáng tới hai lĩnh vực này thì gần như chưa từng xuất hiện. Nó không chỉ đơn giản là vận số, ngay cả những người thiên mệnh bao phủ, mới có vận số không ai địch nổi. Mà người như thế, xưa nay không ai không phải hạng cường giả tung hoành thiên địa.
Oanh
Tiếng nổ lớn vang lên, Nguyệt Nhận cùng Tuế Nguyệt Như Toa Ân đụng vào cái bóng móc câu, trực tiếp phát tán trong hư không, năng lượng cuồng bạo lan tỏa, làm mảnh thiên địa ngăn cách này rung chuyển, mọi người như thấy ngày tận thế ập tới. –
Dư sóng xung kích tràn ra ngoài, quét ngang mấy trăm dặm, mặc kệ Man tộc hay Ma tộc đều bị đánh vào ngã trái nga phải, không thể đứng vững. Còn Dương Khai bị phản lực bay ngược mười mấy trượng, thần sắc mỏi mệt, nhưng vẫn mạnh miệng nói: C
– Mạc Đa, 7 phần lực lượng chỉ sợ không được! Mau cho ta xem tất cả thực lực của ngươi, đừng có che giấu nữa. N
Nói rồi lại điên cuồng nốc đan dược, nhìn rất thê thảm.
Vẻ tao nhã trước sau của Mạc Đa đã sớm biến mất, bị Dương Khai châm chọc như vậy, cuối cùng toát ra giận dữ, quay lại nhìn Trường Thanh Thần Thụ, hắn với Dương Khai dây dưa một hồi, cây to cổ quáinày lại cao lên trăm trượng, quả thật là vô lý.
– Xem ngươi có thể đỡ được mấy lần! Mạc Đa giận dữ quát, lại chỉ móc câu về phía Dương Khai.
Bóng móc câu lại xuất hiện. LG
Khóe mắt Dương Khai run lên, miệng mắng to, động tác lại không chậm.
. Vừa rồi chọi cứng với Mạc Đa làm hắn hiểu rõ chênh lệch với đối phương, dù Mạc Đa chỉ phát huy 7 phần thực lực, nhưng hiện tại mìnhtuyệt đối không phải đối thủ.
Đỡ được một lần là may mắn, không thể nào chống được lần hai, lần ba.
– Người chỉ biết một chiều này? Có cái mới hơn không? Dương Khai tràn đầy trào phúng,
Mạc Đa cười lạnh: – Chiêu không cần mới, có tác dụng là được rồi!
Rõ ràng hắn cũng hiểu được ưu thế, chuẩn bị dùng thần thông trựctiếp nghiền nát Dương Khai.
Móc cẩu bắn tới, hư không rạn nứt, trời trăng đều tối sầm dưới móc câu này.
Dương Khai hừ nặng, tiếng rồng gầm cao vút vang lên, ánh sáng vàng bùng nổ, đầu rồng vàng to lớn hiện lên ở sau người, mắt rồng uy nghiêm nhìn xuống thiên địa, vạn vật thế gian chỉ là nhỏ bé.
Hư ảnh Kim Thành Long chỉ xuất hiện trong nháy mắt, lại nhập vào người Dương Khai.
Khí thể mỏi mệt của Dương Khai đột nhiên tăng vọt, còn mạnh hơn lúc toàn thịnh khi nãy.
– Đó là…
Trong lòng Mạc Đa chấn động, tập trung nhìn phía sau Dương Khai, muốn thấy rõ hơn, nhưng hư ảnh đã sớm biến mất, toát ra vẻ khó tin:
– Thánh linh? Ngươi làm sao có căn nguyên thánh linh?
Dù nơi này là thời kỳ thượng cổ, thánh linh cũng là đại danh từ sức mạnh, nhất là Long tộc, đó là tồn tại không thèm để ý tới Ma Thánh, ở Ma Vực cũng có Long tộc, là Ma Long, mỗi một con đều ngang với cường giả Ma Thánh, đều có uy năng hủy thiên diệt địa.
– Ngươi hỏi nhiều quá. Ánh sáng vàng thu lại, Dương Khai lại hiện ra
Hiện tại hắn không còn là loài người nhỏ bé, thân cao hai trương, người phủ vảy, mọc sừng ngắn, hai tay thành móng vuốt, trên mặt phủ đầy vảy, mơ hồ có thể nhìn ra đường nét khuôn mặt.
Móc câu đánh tới, Dương Khai giơ cao Bách Vạn Kiếm, chém thậtmạnh.
Sau long hóa, thực lực của Dương Khai tăng lên rõ rệt, dưới một kiếm, bóng móc câu nhìn như không địch nổi khựng lại, như có thứ gì ngăn cản nó không thể đột phá.
Dương Khai lảo đảo lùi lại, dùng hết sức vận chuyển kiếm mang Bách Vạn Kiếm, va chạm với bóng móc câu, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Mạc Đa cười lạnh, móc sắt lặng lẽ chỉ ra, mục tiêu nhắm thẳng vào Dương Khai.
Sau đó Dương Khai liền mở to mắt, lộ ra vẻ mờ mịt, giống như mất hồn, ngay cả động tác ngăn cản bóng móc câu cũng yếu ớt, để cho móc câu đánh tới.
Sau một nhịp thở, Dương Khai bỗng rùng mình, giận dữ quát:
– Câu hồn? Mạc Đa ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, lại còn hèn hạ như thế, còn dám xưng là Ma Thánh!
Mạc Đa nghiến răng, có phần thẹn quá hóa giận: – Rốt cuộc ngươi là thứ quỷ quái gì!
Vừa rồi hắn quả thật thi triển câu hồn thuật, móc sắt trong tay hắn chẳng những có thể thi triển thần thông công kích uy lực mạnh mẽ, còn có thể tác động trực tiếp vào thần hồn đối phương. Lặng lẽ móc một cái, trong mơ hồ hóa thành xiềng xích, quấn lấy thần hồn Dương Khai.
Cho nên Dương Khai mới mờ mịt một thoáng, suýt mất ý thức.
Chỉ cần Dương Khai có thể câu thần hồn của hắn rời thân thể, vậy Dương Khai sẽ trở thành một cái xác mà thôi.
Bóng mốc câu đánh tới lần nữa, chỉ là ngụy trang dẫn dụ chú ý của Dương Khai, nhưng làm Mạc Đa tuyệt đối không ngờ tới, là thủ đoạn tốn hết tâm sức của hắn lại không tạo được hiệu quả phải có.
Một kẻ chỉ ngang cấp Ma Vương, có thể giao đấu trực tiếp chống đỡ được 7 phân lực lượng của mình đã không thể tưởng tượng, dù là mình không thi triển toàn bộ lực lượng, nhưng ở góc độ người xem, đổiphương đã làm đủ tốt rồi.
Tiếp theo cấu hồn thuật không tạo ra hiệu quả, mới làm Mạc Đa khó mà chấp nhận được. Kể này, tuyệt đối không chỉ sánh ngang Ma Vương, dù cho bản thân là Ma Thánh, Mạc Đa cũng chưa từng gặp loại quái vật thế này. _
Dương Khai hừ lạnh, không để ý hắn nữa, trong lòng cũng sợ hãi không thôi.
Cảnh vừa rồi dù ngắn ngủi, nhưng lại là nguy hiểm nhất từ khi hắn đấu với Mạc Đa. Nếu không có chí bảo thiên địa Ôn Thần Liên bảy màu,chỉ sợ thần hồn của hắn đã bị Mạc Đa câu mất.
Lực lượng thần hồn của hắn đương nhiên mạnh mẽ, nhưng còn không mạnh đến mức cản nổi bí thuật của Mạc Đa, vào lúc mấu chốt là Ôn Thần Liên bảy màu lôi thần hồn của hắn trở về, để hắn phản ứng lại.
Dứt lời, hắn cũng nhấc tay nghênh đón.
Danh Sách Chương: